Chu Nhan

Chương 7




Từng ngón tay của lão gõ vào đỉnh đầu của những nữ Giao nhân bị chặt tứ chi bỏ trong hũ rượu, phát ra tiếng cộc cộc như gõ lên dưa hấu. Những Giao nhân này liều mạng giãy dụa, gào thét chói tai, thế nhưng trong miệng không có lưỡi nên không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, giống như một màn kịch câm khiến người rợn tóc gáy.

Chu Nhan đứng ở một bên nhìn cảnh ấy, cảm thấy sợ hãi tận xương, tay siết chặt lấy ống tay áo của Thời Ảnh.

Không ngờ dưới lòng đất Susa Dhaalu lại cất giấu thứ đáng sợ như vậy. Nàng phải gả vào vương thất Hoắc Đồ Bộ này rõ ràng là địa ngục ác quỷ.

“Trời sẽ mau sáng, muốn làm quận chúa Chu Nhan sống dậy cần phải khẩn trương thôi”. Đại vu sư dùng pháp trượng vẽ ra lá bùa nguyền rủa trên mặt đất, xếp mười hai người hũ thành vòng tròn.

“Bắt đầu đi”. Đại vu sư nhỏ giọng bảo: “Máu thịt của mười hai Giao nhân chắc là đủ rồi”.

Lão bắt động niệm chú ngữ, nắm trong tay mớ tóc đỏ sẫm. Tiếng lẩm nhẩm kia vô cùng kỳ quái, không phải là ngôn ngữ thượng cổ của Không Tang, mà giống tiếng dã thú rít gào gầm rú hơn, khiến người nghe phải xao động bất an, vô cùng khó chịu.

Men theo âm thanh của lão, hai con ngươi lão dần dần biến sắc, chuyển thành màu đỏ sậm, giống như hai ngọn lửa vậy. Đại vu sư vừa niệm chú vừa nhìn vào lòng bàn tay liên tục thay đổi tư thế, đột nhiên nắm tóc trong tay lão bốc cháy hừng hực.

Đây… đây là pháp thuật kỳ quái gì vậy? Nàng ở núi Cửu Nghi nhiều năm như vậy, chưa từng nghe ai nói qua.

Chu Nhan vô cùng ngạc nhiên, nghiêng đầu dò hỏi sư phụ, nhưng Thời Ảnh chỉ tập trung tinh thần nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt chăm chú, trong ánh mắt bập bùng lửa cháy, không hề nhúc nhích.

Đại vu sư thi triển pháp thuật giữa gió tuyết, ngọn lửa trong tay ngày một lớn hơn. Kết thúc một lượt chú thuật, lão nhặt một sợi tóc đang cháy lên, đi về phía trước, đọc chú ngữ, “xoẹt” một tiếng, sợi tóc trực tiếp cắm vào giữa đỉnh đầu nữ Giao nhân trong hũ kia.

Một sợi tóc nhỏ như vậy, lại giống như dây thép gai xuyên phá xương sọ. Ngũ quan của Giao nhân lập tức vặn vẹo, chứng tỏ đau đớn vô cùng, nhưng làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh.

“Dừng tay! Cái lão già điên này!”. Chu Nhan tức giận cực cùng, trong lúc nhất thời lại quên mất mình hoàn toàn không phải là đối thủ của lão, muốn xông ra bóp chết cái tên vu sư ma quái này. Nhưng mà bàn tay Thời Ảnh vẫn bịt chặt miệng nàng, không cho nàng nhúc nhích mảy may.

Y đứng nguyên ở đó, cầm cây dù, chỉ lạnh lùng nhìn thảm kịch này, không mảy may nhúc nhích.

Một sợi lại một sợi, những sợi tóc cháy bừng bừng cắm thẳng vào đỉnh đầu từng nữ Giao nhân, giống như từng ngọn lửa. Trong nháy mắt, dưới đêm phong tuyết này, giữa cánh đồng hoang vu đốt lên một đại trần hừng hực hỏa diễm.

Trong tuyết lớn, lửa lớn thiêu đốt, xếp thành một trận đèn, lấy tính mạng con người làm dầu thắp. Đại vu sư ngồi xếp bằng quỳ gối giữa trung tâm trận lửa, tách rời hai tay của mình, một bên chúc tụng, một bên dùng máu tươi thấm vào đỉnh đầu từng nữ Giao nhân trong hũ, sau đó mở rộng cánh tay, đưa cánh tay chảy máu của mình hướng lên trời đêm, nói ra chú ngữ sau cùng…

“Bàn tay hủy diệt toàn bộ quỷ ma… xin hãy cướp lấy máu thịt đi!”.

Thỉnh ngài đáp lại nguyện vọng của nô bộc, mang người chết từ bóng tối trở về.

Trong khoảnh khắc giọt máu hòa vào lửa đỏ, mười hai người hũ cùng nhau há miệng ra, gào thét đau đớn tột cùng. Trong cơn thống khổ của họ, mười hai ngọn lửa đột nhiên cháy dữ dội, tựa như bị sức mạnh siêu nhiên hút lấy, tụ vào trung tâm đám lửa, xếp thành một cột lửa to lớn.

Cũng khoảnh khắc đó, nữ tử trong hũ bị hút sạch hết tinh khí thần, lập tức khô quắt héo mòn.

Trong cột lửa, có thứ gì đó mờ mờ ảo ảo đi ra.

“Ra rồi… ra rồi!”. Đại phi mừng rỡ không thôi.

Chu Nhan đứng dưới phong tuyết nhìn cảnh tượng này, gần như muốn ngất xỉu luôn. Đúng vậy, nàng thấy rõ, thứ dần dần di động bước ra khỏi cột lửa kia, không ngờ lại có hình người. Lúc nàng còn đang nhìn nó, người trong lửa kia cũng như nhìn lại nàng, lại còn nhìn nàng cười quỷ dị.

Thứ gì đây?

Nàng sợ run ngẩng đầu, muốn hỏi Thời Ảnh bên cạnh, lại đột nhiên phát hiện tiếng gió khẽ thổi qua, bên cạnh đã không còn bóng người. Sư phụ? Sư…

Nàng ngẩng đầu, suýt la thất thanh.

Phong tuyết gào thét điên cuồng, có thứ gì đó xẹt qua đỉnh đầu nàng, đó là một con phi điểu màu trắng khổng lồ, trong nháy mắt dang rộng hai cánh, vọt xuống từ bầu trời đêm xông thẳng vào trong cột lửa.

“Á”. Chu Nhan rốt cuộc không nhịn được kêu thành tiếng: “Chim… chim bốn mắt?!”.

Trùng Minh! Xa cách nhiều năm, nàng rốt cuộc được nhìn thấy con chim thần thượng cổ từng làm bạn với nàng hồi nhỏ này lần nữa. Con bạch điểu khổng lồ này là vật thủ hộ ngàn năm của thần điện trên núi Cửu Nghi, là Ngự Hồn thủ của sư phụ. Lúc này nó lượn vòng từ cửu tiêu bay xuống, vậy sư phụ đâu? Sư phụ đâu mất rồi?

Đại phi la thất thanh: “Đó… đó là thứ gì vậy?”.

Thần điểu gào thét bay xuống từ cửu tiêu, hai cánh sải rộng đến mười trượng, hai bên có hai con mắt màu đỏ thẫm, chăm chú nhìn pháp trận lửa đỏ mà đại vu sư đốt lên ở cả một vùng rộng lớn, một tiếng rít vang lên, chiếc cánh quét qua, làm xáo động gió tuyết, khiến mười hai người hũ lắc lư trên mặt đất, chiếc mỏ sắc nhọn lao tới, trực tiếp mổ về phía thân thể hình người vừa hình thành trong ngọn lửa.

Bị mổ một cái, ngọn lửa bỗng trở nên mờ nhạt.

“Đây… đây là Trùng Minh? Không thể nào!”. Đại vu sư quá sợ hãi, pháp trượng trong tay vung lên, một ngọn lửa bay vụt tới, lao thẳng về phía đôi mắt của thần thú, khiến nó hơi nghiêng đầu, thất thanh: “Lẽ nào… chẳng lẽ người của núi Cửu Nghi tới rồi?”.

“Nói đúng đó!”. Một giọng nói lạnh lùng vang lên giữa phong tuyết.

Không biết trên lưng chú chim màu trắng xuất hiện một bóng người từ lúc nào. Thời Ảnh mặc áo bào trắng của thần quan Cửu Nghi nhảy từ trên lưng Trùng Minh xuống, trường bào phần phật trong gió. Cổ tay vừa vung lên giữa không trung, “xoẹt” một cái hóa thành một thanh kiếm phát sáng.

“A!”. Chu Nhan la thất thanh, nhìn trường kiếm của Thời Ảnh vút giữa không trung đánh tới, trong nháy mắt xuyên qua thứ vừa thành hình trong ngọn lửa, sau đó thế kiếm giương lên, chém đống lửa bay ra tứ phía.

“Bịch” một tiếng, thứ kia bay ra ngay trước mặt nàng.

Nàng mới nhìn một cái đã sợ đến thót tim.

Đó… đó rõ ràng là mình mà.

Không phải một hình nộm vô hồn mà là một người sống sờ sờ đang giãy dụa. “Chu Nhan” từ trong đống lửa xích lõa toàn thân, mang theo vẻ khổ sở khó chịu, ngực bị nhát kiếm chém rời, có thể thấy rõ phủ tạng bên trong.

Máu tươi lập tức ào ra chảy đầy mặt đất.

Máu của “Chu Nhan” kia có màu đen.

“Cứu… mau cứu…”. Thứ đó không ngờ còn biết nói chuyện, giãy dụa khổ sở trên mặt đất, bò vội tới, vươn một tay ra với nàng, trong mắt đầy vẻ cầu xin.

“A a…” Nàng nhảy lùi về phía sau, nhìn qua sư phụ xin giúp đỡ.

Nhưng mà Thời Ảnh đã xoay người nhảy lên thần điểu Trùng Minh, chiến đấu với đại vu sư kia, hai người di chuyển nhanh đến nỗi nàng cũng không thể nhìn thấy rõ. Gió tuyết thét gào, đại vu sư kia dựng hết cả tóc bạc, gầm gừ bằng thứ âm thanh kỳ quái, hết lần này đến lần khác dùng pháp trượng chống xuống mặt đất.

Lửa tắt vừa rồi lại bùng cháy lại, đỏ rực bập bùng, bị điều khiển đánh về phía Thời Ảnh.

Bạch y phấp phới giữa lửa lớn, xuyên qua xuyên lại nhanh như chớp khiến người nhìn cũng hoa cả mắt. Gió tuyết thét gào, xoay chuyển như lốc xoáy, biến mười mấy trượng xung quanh rơi vào tuyệt cảnh ngươi sống ta chết.

“Sư phụ, cẩn thận!”. Nhìn thấy bạch y sư phụ bị ngọn lửa nuốt lấy, Chu Nhan cuống lên, rút Ngọc Cốt trên mái tóc xuống rạch một đường, lần này nàng dùng đến mười hai phần công lực, “xoẹt” một tiếng, Ngọc Cốt hóa thành một đường sáng phá đôi phong tuyết đâm thẳng tới trung tâm trận đấu.

Băng tuyết và lửa đỏ đồng thời chấn động, cùng bị dập tắt.

Thần điểu Trung Mình gáy dài một tiếng, hạ hai cánh xuống, đại tuyết khắp trời ngừng rơi.

“Sư phụ!”. Nàng vừa ra tay đã trúng đích, lòng mừng như điên: “Người không sao chứ ạ?”.

“Ta thì không sao…”. Một lát sau, giọng nói của Thời Ảnh mới truyền đến từ trong bóng tối, thoáng lộ vẻ mệt mỏi: “Nhưng con đánh Trùng Minh bị thương rồi”.

“Cái gì?”. Nàng lấy làm kinh hãi.

Đêm tối gần trôi qua, trong ánh lửa lờ mờ, thần điểu to lớn chầm chậm đáp xuống mặt đất, lúc chạm đất thân sau còn nghiêng về một bên, cánh phải kéo sau người, bốn mắt chầm chậm nhìn sang, lạnh lùng hướng thẳng vào nàng. Trên cánh trắng bên phải còn cắm Ngọc Cốt của nàng.

“A?”. Chu Nhan ngây ra, nói không nên lời.

Thời Ảnh từ trên lưng chim nhảy xuống, trong tay cầm theo trường kiếm rỉ máu, trên người quả nhiên không bị thương, chỉ là sắc mặt lạnh lùng: “Đi xin lỗi Trùng Minh đi!”.

“Con không đi!”. Chu Nhan không dám tiến lên.

Nhưng mà Thời Ảnh không để ý tới câu trả lời của nàng, chuyển động cổ tay, thanh trường kiếm kia trở lại nguyên hình, thành một thẻ ngọc đường nét cổ xưa – đó là pháp khí của đại thần quan núi Cửu Nghi, thiên biến vạn hóa.

Thời Ảnh nắm thẻ ngọc, không nhìn nàng mà đi thẳng tới bên cạnh nàng, hướng về phía mặt đất bên kia. Nàng chỉ có thể run rẩy gõ chân trên mặt đất, giơ tay lên muốn xoa lông bạch điểu, nhưng lại rụt trở về: “Xin… xin lỗi! Ta thật sự không cố ý! Rõ ràng ta nhắm tới đại vu sư kia… ai biết được…”. Chu Nhan nhìn đồng bọn hồi nhỏ, biết thần điểu tính tình ngạo mạn, lắp bắp không dám tới gần: “Cánh… cánh của ngươi không sao chứ? Ta giúp ngươi băng bó nhé?”.

Thần điểu Trùng Minh lạnh lùng nhìn nàng, cằm hơi nghển lên, trong bốn con mắt đầy vẻ khinh thường, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, phun thứ đang ngậm trong miệng xuống mặt đất.

Lão đại vu sư kia đã bị cắn ngang người thành hai nửa.

“Bảo sao, thì ra ngươi ngậm người này trong miệng cơ?”. Nàng khẽ kêu lên, tìm được lý do mình lỡ tay, “Ngươi xem ngươi xem, ta không đánh nhầm nha! Rõ ràng là…”.

Mới nói được phân nữa, kình phong đã kéo ào qua, đỉnh đầu nàng tối sầm, lập tức ngã úp mặt xuống đất. Trùng Minh không chút khách khí giương cánh, chỉ quét qua đã đánh cho Chu Nhan ngã sấp mặt, nó liếc nàng một cái, thong thả thu cánh, bước đi thong thả ưu nhã, bắt đầu mổ những vệt lửa còn sót lại, nuốt chửng những người hũ đã bị đốt thành tro bụi.

Trùng Minh là thần thú đứng đầu lục hợp, là thần điểu chuyên ăn yêu tà quỷ quái, dẹp yên tai họa, loại trừ ma vật. Trăm ngàn năm qua vẫn ở trên núi Cửu Nghi, bảo vệ lăng mộ của nhiều đời đế vương Không Tang trong Đế vương cốc, là thú ngự hồn của đại thần quan trên thần miếu Cửu Nghi, lúc này cũng gánh trách nhiệm thanh lý hiện trường.

Chu Nhan nhếch nhác đứng lên, vừa muốn đi tìm bóng dáng sư phụ, lại nghe thấy từ xa truyền tới một âm thanh kinh thiên động địa, giống như thiên quân vạn mã đang tới gần.