Chu Nhan

Chương 31




Chu Nhan nghe rất khó chịu, ôm lấy đứa bé trong lòng, cau mày: “Thế ông dẫn ta tới đây làm gì? Nhóc Con này đã có chân rồi, không cần phải chịu mổ xẻ nữa đâu!”

“Quận chúa không biết đấy thôi, để hiểu được cấu tạo thân thể Giao nhân phục vụ cho việc mổ xẻ, Đồ Long hộ cũng thường kiêm luôn đại phu, bằng không nhữn đại phu khác ở Không Tang có ai bình tĩnh xem bệnh cho Giao nhân chứ?”. Quản gia lắc đầu, ” Thân Đồ đại phu là thầy thuốc Giao nhân giỏi nhất, hễ có nô lệ Giao nhân trong Diệp Thành bị bệnh, chủ nhân sẽ đi mời ông ấy đến xem.”

“Ồ.” Chu Nhan chợt hiểu ra.

“Sao Thân Đồ đại phu còn chưa ra? Làm giá quá đi mà.” Quản gia cau mày nhận xét một câu, thấy nàng vẫn ôm đứa bé kia đứng đợi thì vươn tay ra, “Quận chúa, để tôi ôm bé con này cho”

“Không cần.” Chu Nhan lắc đầu, “Nhẹ mà.”

Đứa bé này chỉ có ở trong hôn mê mới có thể ngoan như vậy, mềm như vậy, hơi thở khẽ khàng, giống như một con mèo nhỏ thu móng vuốt và răng nhọn của mình lại, khiến người khác nhất thời luyến tiếc xót thương.

Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, đuôi lông mày của nàng nhướn nhẹ, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Quay về xe!” Nàng trao đứa trẻ vào lòng quản gia, lớn tiếng, “Lập tức đi gọi người đến! Bên trong xảy ra chuyện rồi!”

Quản gia còn chưa kịp hiểu ra đã thấy Chu Nhan lật cổ tay rút Ngọc Cốt tung “vút” một tiếng hóa thành một tia sét bay ra, ầm ầm đánh nát cánh cửa sâu trong gian phòng.

Cánh cửa kia đi thông tới hậu viện, ban nãy người của Đồ Long hộ đi mời Thân Đồ đại phu đã đi vào từ cánh cửa này, nhưng mà hiện vẫn không thấy quay về.

Lúc này, cửa ầm ầm đổ xuống, lộ ra tình hình bên trong.

Ở trong đó la liệt thi thể chồng lên nhau, im lặng không tiếng động, chỉ máu tươi vẫn chảy ồ ồ trên mặt đất, không phải máu của Giao nhân, mà là những người thuộc Đồ Long hộ nơi đây!

Đương cửa đổ rầm xuống, có mấy bóng đen chạy xẹt qua.

“Mau, mau trở lại cửa chính!” Quản gia trong nháy mắt đổi sắc mặt, xoay đầu giữ nàng lại, kéo về phía xe ngựa, “Quận chúa, đi mau! Ở đây nguy hiểm!”

“Đừng động vào ta.” Chu Nhan lại hất tay ông ta ra, quay về phía bên trong hét lớn, “Còn muốn chạy? Đứng lại!”

Nàng nhón mũi chân, Ngọc Cốt tỏa ra ánh sáng đuổi theo, nhanh như thiểm điện.

Lúc nàng đuổi tới hậu viện, những bóng đen này đã nhảy qua mái hiên, kẻ nào kẻ nấy thân thủ lưu loát, hành động nhanh nhẹn, hiển nhiên cũng đã được huấn luyện lâu dài. Tuy rằng những người đó đều che mặt, nhưng mà hai tròng mắt trạm bích, màu tóc xanh nước biển phần phật trong gió, vừa nhìn đã biết đó là Giao nhân.

“Đứng lại!” Chu Nhan hét lớn một tiếng, ngón tay vừa điểm, Ngọc Cốt hóa thành một luồng ánh sáng gào thét lao đi, muốn chặn đứng trước người bọn họ. Nhưng mà người kia chợt lui về phía sau, tung một cước nhanh như sấm sét, chỉ nghe “xẹt” một tiếng, những Giao nhân này đồng loạt cầm kiếm nhảy xuống mái hiên.

Chu Nhan nhún chân, nhảy theo lên nóc nhà, một tay nắm Ngọc Cốt ở trong tay. Nhưng mà cúi người nhìn lại, toàn bộ trong thôn trống rỗng, bên dưới đã không còn một bóng người. Những Giao nhân này như không khí mất tích giữa không trung.

Chỉ có mương nước sau nhà hơi nhộn nhạo.

Nàng bỗng nhiên hiểu ra: Các căn nhà trong thôn Đồ Long này bố trí kênh rạch chằng chịt xung quanh, vốn thiết kế để cho tiện cho việc bắt giết rửa sạch Giao nhân, lúc này trái lại trở thành đường tắt cho Giao nhân thoát thân, những Giao nhân này nhảy vào trong nước, lập tức thành vô tung vô ảnh, không thể tìm được. Nàng cúi người nhìn trên mặt nước sóng gợn mờ mịt, mãi cho đến khi nghe âm thanh truyền đến từ phía bên ngoài lần thứ hai thì mới bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.

“Quận chúa! Quận chúa!” Người tới là quản gia, phía sau dẫn một đoàn quân sĩ. Quản gia sắc mặt trắng bệch chạy vào, liếc nhìn nàng mới thở phào nhẹ nhõm: “Quận chúa, người không có việc gì chứ? Cảm tạ trời đất!”

“Ta không sao.” Nàng nhảy xuống đất, kiểm tra chung quanh.

Mùi máu tươi trong sân còn nồng nặc hơn bên ngoài, khiến kẻ khác buồn nôn. Những người thuộc Đồ Long hộ này đều đã chết, hơn nữa tử trạng cực kỳ thê thảm, sau khi bị một kiếm xuyên họng thì bị mổ banh ngực bụng, lúc chết chắc cũng không kịp kêu một tiếng. Xem ra, đối phương cũng ra tay tàn nhẫn, hiển nhiên đã quen làm chuyện ám sát này rồi.

“Lại là phục quốc quân!” Viên giáo úy thống lĩnh quân sĩ liếc nhìn tình huống bi thảm ở hậu viện, thì thầm một tiếng, lập tức thổi kèn lệnh, bốn chòi gác đáp lại kèn lệnh trong nháy mắt, cờ xí chớp động, chỉ nghe trong nước bốn bề có cái gì bị thả xuống liên tục, giống như đang chặn thứ gì.

Nhưng mà, dưới nước bỗng truyền đến âm thanh chói tai, kim thiết giao nhau, một đường đi mãi.

“Đáng ghét! Chúng dám chém đứt cả hàng rào dưới nước? Đám dân đen giết mãi không chết này!” Giáo úy oán hận nhổ một bãi nước bọt, dừng một chút, thấy Chu Nhan ở bên cạnh, vội vã cười làm lành, “Làm quận chúa sợ hãi rồi! May mà quận chúa không có việc gì, bằng không tại hạ khó giữ cái đầu…”

“Không có việc gì” Chu Nhan ngẩn ra một lúc, chỉ nói, “Bình thường Phục Quốc Quân vẫn xông vào đây à?”

“Vâng. Khiến người ta đau đầu lắm.” Giáo úy thở dài, “Bọn họ rất hận thôn Đồ Long, bình thường xông vào giết chết người của chúng ta, mang đi nô lệ Giao nhân trong lồng tre này. Ôi, tiểu nhân cũng hoài nghi bọn họ có gian tế nằm vùng ở chỗ này, bằng không chúng ta canh phòng nghiêm mật như thế, sao bọn chúng còn có thể tới lui tự nhiên nhiều lần chứ?”

Nhưng Chu Nhan không có nghe nửa đoạn sau của hắn, bật thốt lên: “Thân Đồ đại phu cũng chết sao?”

“Hả? Thằng cha ấy á? Vậy cũng khó thoát kiếp nạn rồi.” Giáo úy thở dài, vừa nói, hắn vừa tìm kiếm trong đống thi thể, chợt kêu lên một tiếng: “Kỳ quái, Thân Đồ đại phu không ở chỗ này! Chẳng lẽ là…”

Hắn lập tức đứng thẳng người, phân phó: “Nhanh đi kiểm tra tầng hầm!”

“Vâng!” Quân sĩ lĩnh mệnh đi, không lâu sau đã chạy trở về, “Thân Đồ đại phu không có việc gì! Vừa… vừa lúc ông ấy ở trong tầng hầm pha chế thuốc, không hề biết bên ngoài xảy ra chuyện gì!”

“Thật tốt quá!” Giáo úy vỗ đùi một cái, “Thằng cha ấy đúng là lớn mệnh!”

Lúc Phục Quốc Quân lẻn vào ám sát, Thân Đồ đại phu vừa lúc ở tầng hầm pha thuốc, nên tránh được tai ương, nhưng mà khi lão Đồ Long hơn năm mươi tuổi nhìn thấy thi thể đồng loại đầy trên mặt đất thì cũng không khỏi biến sắc mặt, may mà giáo úy bên cạnh tay mắt lanh lẹ, kéo ông ta lại luôn.

“Nghiệp chướng… là nghiệp chướng!” Lão mở to đôi mắt mờ, đấm chân, thảm thiết nói, “Ta đã biết làm nghề này sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!”

“Là tại hạ thất trách, lát nữa sẽ tự đi thỉnh tội với Tổng đốc đại nhân.” Sắc mặt Giáo úy cũng không tốt lắm, thấp giọng nói, “Được rồi, tử biệt khó qua… Chu Nhan quận chúa vẫn đang chờ ông xem bệnh đó!”

“Heo… Heo(*) gì cơ?” Thân Đồ đại phu vẫy tay, nước mắt ngắn dài, than thở, “Ông xem đi, người ở đây đều chết ngổn ngang rồi, tôi còn lòng dạ nào mà xem bệnh chứ”.

(Chú thích: Chữ “Chu” trong họ của Chu Nhan đồng âm với chữ “Tru” nghĩa là heo/lợn)

“…” Chu Nhan tức giận đến lông mày dựng thẳng, cố kiềm nén lại kích động muốn tiến lên đánh cho lão một trận. Nhưng nàng châm chước lão Đồ Long lớn tuổi, mắt hoa tai điếc, lại chợt gặp đả kích nên bỏ qua. Nhịn một chút, dù sao còn phải nhờ lão xem bệnh nữa!

“Lớn mật!” Quản gia lại nhịn không được, tiến lên một bước, quát bảo ngưng lại, “Quận chúa Chu Nhan của phủ Xích Vương ở đây, chỉ là một Đồ Long hộ, mà lại dám không coi ai vào mắt?”

Thân Đồ đại phu nghe tiếng quay đầu lại, mở to đôi mắt tèm nhem, nghi vấn: “Ngươi là ai? Khẩu khí lớn quá đi?”

Tuy quản gia dày dặn kinh nghiệm sống, đến lúc này sắc mặt cũng nửa trắng nửa xanh.

“Được rồi được rồi.” Giáo úy biết cái lão Đồ long hộ này xấu tính, vội vã đi ra hoà giải, lôi kéo cánh tay của lão đi tới trước mặt Chu Nhan, “Đây, vị này mới là quận chúa Chu Nhan của phủ Xích Vương! Ông nghe thấy không? Người ta là quận chúa, quý nhân đó! Giao nhân của cô ấy bị bệnh, nên tự mình chạy tới đây mời ông xem cho đó”.

“Ồ… Quý nhân?” Thân Đồ đại phu nhíu mày một cái, mũi rút vài cái, tiến tới, tấm tắc nói, “Đích thật là quý nha… rất quý! Là dùng long diên hương trên trăm lượng vàng một hộp hả? Đến người đứng đầu Đàn Ngọc phường cũng không dùng nổi hương liệu tốt như vậy đâu nha…”

Lão hấp háy ánh mắt lờ mờ, vừa lẩm bẩm vừa đi tới, chóp mũi gần như đụng tới ngực Chu Nhan. Chu Nhan cũng không nhịn được nữa, giận tím mặt, tóm cổ áo lão già này, giơ tay lên muốn tát cho lão một cái: “Lão già không đứng đắn! Muốn ăn đòn đấy hả?”

“Ấy, đừng đừng!” Giáo úy lại càng hoảng sợ, vội vã đến xin tha, “Lão già này chính là như vậy. Tuổi đã cao, vừa thích rượu vừa mê gái! Ngày hôm nay cũng uống nhiều rồi… Tính tính lão rất quái gở, quận chúa người đừng chấp lão”

“Ta không tính toán với lão” Chu Nhan cười lạnh một tiếng, phân phó, “Quản gia, bắt lão mang về cho ta!”

“Vâng!” Quản gia mang thị vệ đuổi theo, nhưng mà chưa trực tiếp động thủ bắt người, ngược lại khách khí chắp tay nói với lão Đồ Long hộ kia, ” Thân Đồ đại phu, xin mời.”

“Không đi!” Thấy đối phương cung kính như thế, Thân Đồ đại phu kia đúng là được ý, lắc đầu như trống bỏi, “Ông đây hôm nay tâm tình không tốt, không đi đâu hết!”

“Ông già mất nết này! Nể mặt ông mà ông không biết xấu hổ?” Chu Nhan tức giận lại muốn đi tới đánh lão, lại bị quản gia âm thầm kéo góc áo lại, len lén lắc đầu, nhỏ giọng thì thầm: “Quận chúa, lão già kia gian xảo lắm, tốt nhất là khách khí với lão một chút, nếu không kể cả có bắt lão đi lão cũng chưa chắc đã xem kỹ bệnh. Lỡ như lén đổi thuốc không ai biết, làm chết đứa bé kia thì…”.

“Lão dám?!” Chu Nhan lấy làm kinh hãi, giận dữ.

“Lão có gì không dám… một lão già cô đơn không con không cái” Quản gia thấp giọng, chỉ vào ông già đầy mùi rượu kia, “Lão là người già nhất Đồ Long hộ, đến ca cơ Thu Thủy, Giao nhân mà Đế quân từng sủng ái nhất cũng là do đích thân lão phẫu thuật đó, ở Diệp Thành, ngay cả Tổng đốc đại nhân cũng phải kiêng nể lão ba phần?”.

“Ca cơ Thu Thủy?” Chu Nhan lấy làm kinh hãi.

Giao nhân kia nghe nói là có dung nhan tuyệt thế và giọng hát trời cho, một mình chiếm hết sủng ái của hậu cung, không ai có thể so sánh, làm Bắc Miện Đế thần hồn điên đảo, thậm chí xây riêng cho nàng Vọng Hải lâu, để giải tỏa nỗi đau khi không thể về nhà của nàng.

Chỉ tiếc mỹ nhân tuyệt thế này vô cùng bạc mệnh, được sủng ái không quá năm sáu năm đã chết oan chết uổng. Sau khi nàng mất, Bắc Miện Đế vô cùng đau thương, thoái triều mấy tháng, cuối cùng muốn phong nàng làm hoàng hậu, còn muốn an táng Cửu Nghi Đế Vương cốc nơi chỉ có Không Tang Đế hậu mới có thể nhập táng. Việc này tự nhiên đưa tới ồn ào ầm ĩ khắp nơi, lục bộ phiên vương nhất tề lên lớp giảng bài ngăn cản, trong đó Bạch vương lại càng phẫn nộ, gần như làm cục diện chính trị Vân Hoang rung chuyển.

Lẽ nào mỹ nhân truyền kỳ ấy cũng là xuất thân đôi tay đầy máu này?

Nàng có chút khó xử: “… Nếu lão ta cứ không chịu chữa khỏi cho đứa bé này thì phải làm sao?”

“Không có việc gì, cứ để thuộc hạ xử lý.” Quản gia nói một câu với nàng, bèn đi tới chỗ Thân Đồ đại phu, nhỏ giọng nói mấy câu, nhất thời thấy Thân Đồ đại phu thay đổi sắc mặt, lập tức mặt mày rạng rỡ, không ngừng gật đầu: “Đi, đi! Ta lập tức đi theo ngươi!”

“Đi thôi.” Quản gia mỉm cười đi trở về, “Không thành vấn đề.”

“…” Chu Nhan líu lưỡi, “Ông giải quyết lão thế nào đấy?”

Quản gia nở nụ cười một tiếng, lắc đầu: “Chuyện như vậy không nói với quận chúa vẫn hơn”.

“Nói đi nói đi!” Lòng hiếu kỳ của nàng dâng vọt lên, kéo lấy tay áo quản gia, “Rốt cuộc ông thu phục lão như thế nào đấy, để ta mở mang tầm mắt đi mà.”

Quản gia có chút khó xử nhìn Thân Đồ đại phu đang vui vẻ phấn khởi tự giác lên xe ngựa, lại nhìn Chu Nhan, ho khan vài tiếng, thấp giọng nói: “Mới vừa rồi thuộc hạ hứa với lão chỉ cần xem bệnh cho Giao nhân của Quận chúa tử tế thì chi phí lão tiêu pha ở Tinh Hải Vân Đình tính hết cho phủ Xích Vương.”