Chu Nhan

Chương 117




Vài ngày sau khi bị mắc kẹt ở nơi này, Tô Ma rốt cuộc cũng biết mình đang ở đâu. Nơi này quả nhiên là hậu viện của một cửa hàng lớn ở Trung Châu, nằm ở phía Tây Diệp Thành. Chủ cửa hàng họ Mộ Dung, cũng là một thế gia ở Trung Châu, nhà Mộ Dung buôn bán hàng hóa giữa Vân Hoang và Trung Châu qua nhiều thế hệ, cơ nghiệp đã trăm năm, cũng coi như là tiếng tăm lừng lẫy trong số các thương nhân ở Diệp Thành.

Bởi vì từ Vân Hoang tới Trung Châu đường sá xa xôi, đi một chuyến phải mất vài năm, để thuận tiện cho việc kinh doanh, nhà Mộ Dung đã mua một cửa hàng ở chợ Tây, cho những người thân tín trông coi. Không biết Như Ý làm thế nào mà có thể biến nơi này thành một căn cứ bí mật cho Phục Quốc Quân.

Quy mô cửa hàng nhà Mộ Dung rất to, một gian lại một gian, ở mỗi một gian phòng lại trưng bày đủ loại hàng hóa. Từng cuộn tơ lụa, từng hòm lá trà, bạch ngọc Hòa Điền, trầm hương Hải Nam, còn có mấy hòm cỏ Dao, giá trị liên thành. Nhưng trong cái sân hẻo lánh này lại chỉ trống không với một đám Giao nhân nhỏ.

Mặc dù vậy khoảng sân lại được trông coi rất nghiêm ngặt. Trên tường được đóng kín lưới sắt, ngay cả cửa chính duy nhất cũng đều có song sắt khóa chặt, nhìn qua giống như một cái nhà giam.

Tô Ma lặng lẽ ngồi trong lán nhìn cảnh vật xung quanh, biết không thể trốn thoát, ánh mắt ảm đậm nhìn ra ngoài sân. Hôm nay là một ngày nhiều nắng, lũ trẻ tụ tập trong sân, tập luyện sử dụng các loại vũ khí. Giao nhân sinh ra ở trên biển, sau đó lại phải trải qua quá trình phẫu thuật cải tạo chân một cách tàn nhẫn, thân thể trời sinh yếu ớt, nhưng khả năng giữ thăng bằng và sự nhạy bén không thua kém con người trên cạn, cho nên rất thích hợp sử dụng các loại binh khí nhẹ hoặc vũ khí sử dụng từ xa.

Lúc này trong tay đứa bé đều là đoản đao đoản kiếm, có mấy đứa còn luyện tập ám khí cung nỏ, ai cũng tập trung tinh thần cao độ, như thể đã quen với việc huấn luyện như thế này.

Tô Ma từ xa nhìn lại không khỏi có chút kinh ngạc. Không ngờ trong bộ tộc Giao nhân có nhiều người cố gắng vì cái gọi là phục quốc như thế. Những đứa bé ở đây đều từng là nô lệ, sau đó được Phục Quốc Quân cứu thoát, đa phần đều đã trải qua trăm cay ngàn đắng ở đời, rồi mới có thể được gặp nhau trong cái sân nhỏ này. Đứa bé mơ hồ suy nghĩ, đôi mắt màu ngọc bích trong suốt hiện lên vẻ phức tạp.

Đột nhiên trên đỉnh đầu có một trận gió thổi qua, hòa trong tiếng gió có âm thanh vù vù. Tô Ma ngẩng đầu, khóe mắt thoáng nhìn một thứ gì từ giữa không trung bay xuống, giống như là một con chuồn chuồn. Đầu tiên cậu cũng không hề chú ý, thế nhưng sau đó nó lại cứ bay vòng vòng trong sân không chịu đi, phát ra tiếng kỳ quái.

“Tô Ma, Tô Ma!” Giọng nói kia có vẻ rất quen tai.

“Là tỷ tỷ?” Đứa bé cả kinh quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên phát hiện bay trên không lúc này không phải là một con chuồn chuồn mà là một con chim nhỏ. Nó bé xíu, không biết bay từ đâu tới, chỉ quanh quẩn trong sân không chịu đi, cánh vỗ mỗi lúc một chậm, cuối cùng đâm vào hàng rào lưới sắt.

“Tô Ma! Tô Ma!” Con chim nhỏ mắc kẹt ở lưới sắt, cánh vẫn đập đập gọi khẽ những tiếng quen thuộc.

“Đó là… tỷ tỷ?”. Tô Ma bỗng nhiên bật dậy, ngay cả giầy cũng quên xỏ, chạy chân trần xuyên qua mảnh sân. Bọn trẻ đang huấn luyện quanh sân kinh ngạc nhìn Tô Ma đột nhiên chạy như bay về phía bức tường mà không biết rằng nó đã bị giăng kín gai.

“Giữ chặt nó lại! Nhanh lên!”. Đám trẻ dừng huấn luyện chen nhau đuổi theo: “Đứng lại, không được chạy!”.

Ninh Lương chạy nhanh nhất cắm đầu đuổi theo liều mạng tóm lấy chân Tô Ma. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt Tô Ma đã vươn mình nhảy lên tường, vươn tay bắt lấy con hạc giấy bị mắc kẹt nơi lưới sắt. Nhưng mà lúc đó Ninh Lương đã kịp tóm lấy chân cậu, ra sức kéo lại, đè cả người cậu lên hàng rào sắt. Đứa bé thế nào cũng không chịu xuống dưới. Cánh tay bám trên hàng rào sắt bị dây thép gai đâm vào tay chảy máu đầm đìa, nhưng vẫn không chịu buông tay.

Dù sao cậu cũng quá gầy yếu. Cuộc giằng co diễn ra không bao lâu thì Tô Ma đã bị bọn nhỏ kéo ngã bịch xuống sân, toàn thân đầm đìa máu.

“Thằng nhãi con!” Ninh Lương đè cậu trên mặt đất, thở hổn hển: “Mày muốn chạy đi đâu?”.

“Không được đánh cậu ấy!”. Viêm Tịch vội vàng chạy lại giữ lấy tay đồng bạn.

Tô Ma không để ý đến bọn trẻ, giơ tay lau máu trên mặt không hề kêu đau, chỉ giãy dụa đứng dậy, nhìn chằm chằm vào thứ gì đó kẹp trong lòng bàn tay. Con chim nhỏ kia đã bị vò đến nhàu, không nhúc nhích, chỉ còn là một con hạc giấy vô hồn.

Đây… đây là tỷ ấy gấp sao? Vừa rồi… vừa rồi cậu rõ ràng đã nghe thấy tiếng tỷ tỷ gọi.

Tô Ma ngây người nhìn, máu tươi từ vết thương trên tay nhỏ xuống từng giọt, nhuốm đỏ cả hạc giấy. Con hạc giấy này từ đâu bay tới? Qua trăm sông ngàn núi đến được tới đây cũng đã kiệt sức nhưng lại vẫn mang theo giọng nói của tỷ tỷ. Đúng vậy, là tỷ đang từ nơi xa xôi gọi cậu, gọi cậu trở về.

Quả nhiên tỷ ấy không hề bỏ mặc cậu, vẫn luôn tìm cậu.

“Buông ra!” Đứa bé gầy yếu bỗng nhiên phát điên, đẩy cả đám trẻ cùng lứa ra, chạy vọt về phía cửa lớn: “Thả ta ra ngoài! Mau thả ta ra! Ta phải về nhà!”.

“Có chuyện gì vậy?” Tiếng xôn xao trong sân đã kinh động tới mọi người, Như Ý nghe thấy đi ra nhìn thấy cảnh này thì thốt lên: “Trời ạ! Tô Ma! Sao cả người con đều là máu thế này! Con… tay con làm sao vậy?”. Như Ý nắm lấy bàn tay đứa nhỏ muốn xem xét vết thương của nó.

“Đừng chạm vào ta! Đừng chạm vào ta!” Vừa thấy nàng muốn kéo mình lên, Tô Ma lấy hết sức vùng vẫy đẩy nàng ra. Trong ánh mắt cậu đầy là tức giận, bàn tay nho nhỏ siết chặt gần như rít lên: “Cái đám các ngươi, mau thả ta ra! Tỷ tỷ! Tỷ tỷ đang tìm ta! Tỷ tỷ!”

Như Ý thấy con hạc giấy trong tay Tô Ma, nhất thời biến sắc mặt, nhỏ giọng nói: “Con hạc giấy này là từ chỗ quận chúa Chu Nhan gửi đến sao?”.

Tô Ma gật đầu một cái quát to: “Mau thả ta ra! Tỷ tỷ!”.

Như Ý không biết phải trả lời như thế nào mới phải. Ninh Lương ở một bên lại nhịn không được nhếch mép cười mỉa với đám bạn: “Chúng mày xem, thằng nhãi này lại gọi một người Không Tang làm tỷ tỷ, ăn cây táo rào cây sung! Đúng là một nô lệ được nuôi lớn bởi người Không Tang mà!”

“Câm miệng!” Tô Ma đột nhiên hét lên đánh một quyền tới.

“Dừng tay!” Như Ý nắm lấy cổ tay đứa bé tách nó và Ninh Lương ra. Nàng trừng mắt liếc Ninh Lương một cái, một tay kéo Tô Ma lên, lau vết thương để cho máu dừng chảy.

May mà rào sắt cũng không đâm quá sâu, nhưng mà vì bị kéo từ trên tường xuống vết thương rất dài, gần như kéo dài cả cánh tay, nhìn thôi cũng ghê người.

“Mau lấy băng gạc và thuốc mỡ đến đây!”. Viêm Tịch liền mở miệng nói với Ninh Lương. Ninh Lương hừ một tiếng, miễn cưỡng làm theo lời nó, lập tức chạy ra ngoài, rất nhanh đã đem thuốc trở về, cũng không nhìn Tô Ma, ném cái “bịch” sang một bên.

“Ninh Lương!” Như Ý khẽ mắng: “Không được xằng bậy!”.

“Là đệ không tốt, đệ không quản lý được mọi người nên mới xảy ra chuyện như vậy!” Viêm Tịch vúi đầu, nói với Như Ý: “Tỷ tỷ đừng trách Ninh Lương”.

“Ta không trách các đệ!” Như Ý cầm thuốc trị thương, thoáng nhìn qua Tô Ma ngồi trên ghế không ngừng giãy dụa, thở dài: “Tỷ biết đứa bé này tính tình quật cường quái dị, rất khó ở chung, cũng thật làm khó các đệ. Thôi, các đệ ra ngoài luyện tập tiếp đi, đừng chậm trễ vì chuyện này!”.

Bọn nhỏ đều lui ra ngoài, rất nhanh trong phòng chỉ còn lại hai người.

“Buông ta ra!” Tô Ma lần thứ hai phản kháng muốn rút tay lại, nhưng mà Như Ý đã điểm huyệt khiến cậu không còn sức lực nữa.

“Đừng nhúc nhích!” Cậu cau mày cận thận bôi thuốc trị thương lên cánh tay Tô Ma.

Tô Ma giãy dụa một lát, biết mình không trốn nổi, ánh mắt tối sầm lại, dường như lộ ra một tia hung ác, nghiến răng nói: “Cho dù các ngươi dùng lồng sắt cũng không giam được ta! Nếu không để ta đi, sớm muốn gì cũng có ngày ta giết sạch mọi người ở đây để thoát ra!”

Trong giọng nói của cậu thật sự có sát khí chiến cho Như Ý chợt dừng tay: “Con nói cái gì?”.

Nàng cẩn thận nhìn lại, đứa bé này mới chỉ có tám tuổi, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa buồn bã, thì thào: “Con đang nói cái gì, Tô Ma? Con nói con muốn giết đồng bào của con, giết những đứa bé giống như con sao?”.

“Ta không có đồng bào, ta chỉ có một mình!”.

“Nói bậy! Sao con lại không có đồng bào? Con tưởng rằng con khổ sở thê thảm nhất sao?”. Như Ý rốt cuộc không nhịn được cầm lấy cánh tay cậu, chỉ vào đám trẻ bên ngoài lớn tiếng: “Hãy nhìn đi! Chúng giống như con, đều là nô lệ khi vừa sinh ra! Cũng giống như con, bị nhốt trong lồng sắt mà lớn lên. Cũng giống như con, không cha không mẹ bơ vơ trên cõi đời. Sinh ly tử biệt chịu đủ mọi ức hiếp. Đám trẻ ấy có gì không giống con?”.

Hiếm khi thấy dì Như dìu dàng xinh đẹp lại lộ ra biểu cảm tức giận như vậy, Tô Ma hơi giật mình, trên khuôn mặt nhỏ vô cảm nhưng ánh mắt đã có một sự biến hóa rất nhỏ.

“Nghe đây! Con không phải là đứa bé duy nhất trên đời này phải trải qua đau khổ! Đừng tưởng rằng chỉ có mình con là bất hạnh!”.

Như Ý cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mắt đứa bé: “Trăm ngàn năm qua, dưới sự thống trị của người Không Tang, cả bộ tộc Giao nhân chúng ta đều phải chịu khổ, ai cũng như nhau!”.

Tô Ma im lặng nghe nàng nói những lời này, ánh mắt hơi hơi đổi, gục đầu xuống nhìn con hạc giấy trong tay, rồi lại đột nhiên run lên, ngẩng đầu lớn tiếng: “Cho dù… cho dù bọn họ từng trải qua đau khổ, cho dù tất cả Giao nhân đều đau khổ thì sao? Có liên qua gì đến ta, vì sao ta phải ở đây? Vì sao ta phải sống giống như bọn họ?”.

“Cái gì?” Như Ý hơi run lên, giống như không tin vào tai mình: “Cho dù tất cả mọi người đều chịu khổ, cũng không liên quan đến con ư?”.

“Đúng vậy!” Tô Ma lạnh lùng nhìn thoáng qua Ninh Lương bên ngoài, nói: “Ta không thích bọn họ!”.

“Không thích sao?” Như Ý nhìn thoáng qua Tô Ma, khóe miệng cong lên một nụ cười khổ, thấp giọng: “Đúng rồi, con từ nhỏ dường như chưa từng thích ai! Một người bạn cũng không có, cũng khó trách… Chỉ là vì sao con lại thích người Không Tang kia? Cô ta đã sử dụng pháp thuật gì mê hoặc con sao?”.

Sắc mặt đứa bé thay đổi, mím chặt môi quay đầu đi.

- -----oOo------