Chủ Nhân Của Tôi, Thượng Đế Của Tôi

Chương 47




Lúc Andre bước ra cửa, Ludwig vừa mới trở lại, nhìn thấy Andre đang đứng bên cạnh Elvis.

Ludwig không nhìn Andre mà lạnh lùng nhìn Elvis:

“Thượng úy, đã lâu không gặp.”

Elvis cười cười.

“Buổi trưa tốt lành, thiếu tá.”

Ludwig đưa tay kéo tay Andre:

“Chúng ta về thôi, Andre.”

Andre hất tay Ludwig ra, không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt Ludwig:

“Thiếu tá, bây giờ tôi không thể về với anh, ngài cảnh sát có chuyện muốn nói với tôi.”

Ludwig cười lạnh một tiếng:

“Ngủ chung với tôi lâu như vậy, sao bây giờ em mới bỏ đi?”

Andre mím môi, thấp giọng nói:

“Ngài cảnh sát, chúng ta đi thôi.”

Nói xong, Andre quay lưng đi thẳng một nước, bên ngoài cổng biệt thự có một chiếc xe cảnh sát đậu ở đó.

Ludwig không có giữ Andre lại nữa, chỉ nhìn Andre bỏ ra ngoài, lên xe với cảnh sát.

Elvis cười nói:

“Thiếu tá, sắp tới tòa án quân sự sẽ khởi tố ngài việc ngược đãi phạm nhân và xâm phạm trẻ vị thành niên, hi vọng đến lúc đó ngài có thể có mặt đúng giờ.”

Ludwig giật nhẹ miệng.

“Tôi chờ các người.”

Nói xong, Ludwig xoay lưng bỏ đi.

Elvis nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ludwig biến mất ở trước cổng, sau đó cũng xoay người rời đi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Phiên toà khởi tố Ludwig diễn ra sau đúng một tuần kể từ ngày Andre rời đi, địa điểm là tòa án địa phương Vienna.

Ludwig ngồi ở chỗ dành cho bị cáo, trên tay đeo còng. Dưới thính phòng đầy ắp người, giới truyền thông Vienna đều rối rít tụ tập tới đây, bởi vì Andreyevich, nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiếng sẽ ra tòa làm chứng tố cáo cựu sĩ quan Nazi. Đây là một đề tài rất hấp dẫn, các tờ báo lớn rất chú ý đến việc này.

Phiên toà bắt đầu, bên nguyên cáo bắt đầu liệt kê tội trạng của Ludwig, chủ yếu là ngược đãi phạm nhân, xâm phạm tự do nhân sinh của trẻ vị thành niên, gây tổn thương nghiêm trọng đến tinh thần và thân thể của Andreyevich, cấu thành hành vi phạm tội nghiêm trọng.

Ludwig vẫn im lặng không nói lời nào, chỉ ngồi ở chỗ dành cho bị cáo, trên mặt không có bất kì biểu tình gì.

Thẩm phán yêu cầu bên tố mời nhân chứng vào.

Cửa tòa án được mở ra, Andre mặc một bộ âu phục màu trắng bước vào.

“Andreyevich vào rồi. . . . . . !”

“Andreyevich. . . . . . !”

Phe kí giả truyền thông bắt đầu bàn tán xôn xao, liên tục chụp hình Andre.

“Đề nghị giữ gìn trật tự trong tòa!”

Thẩm phán lớn tiếng nhắc nhở, lúc này mọi người mới yên tĩnh trở lại.

“Andreyevich tiên sinh, tôi có vài vấn đề muốn hỏi cậu, cậu phải thành thật trả lời.”

Luật sư bên tố đứng trước mặt Andre, đặt một quyển《Kinh Thánh》ở trước mặt Andre.

Andre đặt tay lên《Kinh Thánh》, nghiêm túc nói:

“Tôi xin thề trước 《Kinh Thánh》, tôi nhất định sẽ trả lời từng câu hỏi một cách thành thật.”

Andre quay đầu lại, nhìn thấy Ludwig ngồi ở chỗ dành cho bị cáo, mái tóc đen được chải ngay ngắn sau đầu, con ngươi màu xám bạc nhìn chằm chằm vào mình.

Anna ngồi dưới thính phòng đã khóc đến đỏ mũi, liên tục cầm khăn tay lau nước mắt của mình.

“Câu hỏi thứ nhất: Vào tháng 10 năm 1941, có phải cậu ở trong biệt thự của thiếu tá đảng vệ quân Lam Finn Ludwig hay không?”

Andre gật đầu.

“Đúng vậy.”

“Câu hỏi thứ hai: Các người có phát sinh quan hệ *** hay không?”

“Có.”

“Câu hỏi thứ ba: Hắn có làm những việc như nhốt cậu lại hay không?”

Andre gật đầu:

“Đúng vậy, anh ta nhốt tôi trong phòng ngủ.”

Phía dưới vang lên nhiều tiếng trầm trồ.

Tất cả mọi người đều không ngờ nghệ sĩ đàn dương cầm ưu tú như Andreyevich lại phải trải qua những chuyện bất hạnh như vậy!

“Trật tự! Trật tự ——!”

Thẩm phán gõ búa, bên dưới mới dần dần yên tĩnh trở lại.

Khóe miệng Elvis nhếch lên, gật đầu với luật sư, xem ra lần này Ludwig thật sự trốn không thoát.

“Như vậy, chuyện phát sinh quan hệ *** với hắn có phải là do hắn ép cậu không?”

“Tôi phản đối! Luật sư đối phương đang cố tình dẫn dắt nhân chứng đi sai hướng!”

Luật sư bên Ludwig phản đối câu hỏi đó, nhưng bất luận thế nào, chỉ cần Andre nói rằng Ludwig ép mình, Ludwig sẽ thật sự hết đường trốn.

Thẩm phán gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Xin dùng phương pháp khác để hỏi!”

Luật sư bên tố gật đầu, sau đó hỏi Andre một lần nữa:

“Như vậy, có phải cậu tự nguyện hay không?”

Tất cả mọi người nín thở nhìn Andre, chỉ cần Andre lắc đầu, hoặc nói “không phải”, Ludwig sẽ thật sự xong đời.

Andre quay đầu, nhìn chằm chằm vào Ludwig, giật nhẹ miệng, sau đó nói:

“Xin lỗi anh, Ludwig, nhưng tôi không thể nói dối.”

Sau đó Andre quay đầu lại, không chút do dự nói:

“Đúng vậy, là tôi tự nguyện.”

Elvis kinh ngạc đứng lên, hét lớn:

“Andreyevich! Trước đó cậu không có nói như thế!”

Andre nhún nhún vai, sau đó nhìn thẩm phán.

“Thưa thẩm phán, lương tâm của tôi không cho phép tôi nói dối. Mặc dù tôi cũng không thích gì thân phận thiếu tá đảng vệ quân lúc trước của ngài Ludwig, nhưng mà, tôi thật sự không thể giả mạo chứng cứ.”

“Thiếu tá Ludwig chẳng qua chỉ là thiếu tá bộ đội tác chiến, chưa bao giờ tham gia tàn sát. Còn tôi lúc ấy, vì không muốn bị cai ngục trong trại tập trung hành hạ đến chết, tôi đã cầu xin thiếu tá Ludwig quan hệ với tôi, sau đó bao dưỡng tôi, chỉ có như vậy tôi mới có thể sống sót. Là tôi chủ động dụ dỗ thiếu tá Ludwig.”

Phía dưới bắt đầu xôn xao, loại tình tiết quay ngược này thật sự khiến người ta kinh ngạc!

Nếu chuyện này là thật, thanh danh của nghệ sĩ dương cầm Andreyevich nổi tiếng sẽ hoàn toàn bị phá hủy!

Andre cười nói:

“Mặc dù tôi rất xem trọng danh tiếng và địa vị của mình bây giờ, nhưng tôi cảm thấy nói dối chính là hành vi đáng xấu hổ nhất.”

“Nhưng cậu đã nói thiếu tá Lam Finn Ludwig nhốt cậu mà!”

Luật sư bên tố không cam lòng nói.

Andre gật đầu.

“Đúng vậy, nhưng đó là do tôi yêu cầu, bởi vì tôi muốn lấy lòng anh ta, ngoài ra tôi còn là người thích bị hành hạ.”

Oscar ngồi dưới thính phòng xấu hổ che hai mắt mình lại, không dám nhìn Andre.

Andre quay đầu, nhìn về phía Ludwig.

Nói dối đáng là gì?

Lừa gạt thì làm sao?

Thân bại danh liệt thì thế nào?

Ludwig. . . . . . Anh mới chính là thượng đế của em.

《Kinh Thánh》với em mà nói, bất quá chỉ là một quyển sách thật dày.

Andre ngẩng đầu thẳng lưng đứng trước toà, bình tĩnh đặt tay lên《Kinh Thánh》, vẻ mặt lạnh nhạt.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ra khỏi tòa án, Andre liền nhận được thông báo mình đã bị đuổi việc, hơn nữa bên truyền thông đã bắt đầu phát tán tin tức này, thái độ mỗi bên mỗi khác.

Andre trở lại khách sạn, thu dọn một ít đồ đạc của mình, sau đó đón xe đến trước biệt thự của Ludwig.

Andre đẩy cửa ra, trong biệt thự rất yên lặng, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu xuống tấm thảm.

Andre theo cầu thang lên lầu hai, nghe được âm thanh của TV.

Andre đẩy cửa phòng ngủ của Ludwig, nhìn thấy Ludwig đang ngồi trên ghế sô pha, tay cầm điều khiển TV, nhìn chằm chằm vào TV.

Trên TV trắng đen, Andre nhìn thấy hình ảnh lúc mình ở trại tập trung kiểm tra sức khoẻ bị Ludwig quay được —— mái tóc màu vàng, gương mặt tái nhợt thon gầy, da thịt nhẵn nhụi, còn có nước mắt trong suốt rơi trên mặt.

Ludwig quay đầu lại, nhìn thấy Andre cầm ba lô đứng ở đó.

“Về rồi sao?”

Andre gật đầu:

“Tôi bị đuổi việc rồi.”

Ludwig ngoắt ngoắt tay:

“Lại đây, bảo bối.”

Andre thả ba lô xuống, chậm rãi bước qua, sau đó ngồi xuống bên chân Ludwig, tựa đầu vào đùi Ludwig, thấp giọng nói:

“Anh có hài lòng về tôi không? Chủ nhân.”

Ludwig đưa tay sờ sờ tóc Andre, mỉm cười:

“Rất hài lòng.”