Đây là cô gái nhỏ anh mà đặt ở đầu quả tim muốn cả đời yêu chiều a!
Thẩm Ngự Dương cúi người ôm lấy Tô Dung, chôn đầu ở cổ cô, ách giọng nói nói, "Bảo bối, quay xong anh mang em đi ra ngoài."
Tô Dung nghi hoặc, "Đi chỗ nào? Lương đạo không phải nói là luôn ở đoàn phim sao?"
Thẩm Ngự Dương đứng dậy, ngón tay điểm điểm chóp mũi của Tô Dung, khóe môi gợi lên,trong mắt có ánh sáng, "Cô bé ngốc, chúng ta có chuyện muốn làm đương nhiên có thể rời đi, chờ suất diễn hôm nay kết thúc, anh nói với Lương đạo một tiếng, em chỉ cần quay xong rồi thay quần áo là được."
Tô Dung "Ồ" một tiếng, "Được, em biết rồi."
Thẩm Ngự Dương nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, nghĩ thầm cô nhất định không biết hiện tại cô trong mắt của anh, có bao nhiêu đáng yêu dịu dàng, đến nỗi anh muốn... Hủy đi ăn vào trong bụng.
Thẩm Ngự Dương xoa xoa đầu Tô Dung, dắt tay cô, "Đi thôi."
Tô Dung gật gật đầu, "Anh đừng nắm em."
Thẩm Ngự Dương bật cười, "Được, đều nghe em."
Thẩm Ngự Dương buông tay Tô Dung ra, đi ở phía trước cô, đi một bước lại quay đầu nhìn một cái.
Tô Dung bất đắc dĩ, vội vàng chạy đến phía trước Thẩm Ngự Dương, để anh quay đầu lại nhìn cô.
Thẩm Ngự Dương nhướng mày, cảm giác cô thật là quá đáng yêu!
Sau khi cùng Thẩm Ngự Dương nói qua, cảnh đã NG (quay hỏng) nhiều lần rốt cuộc thực thuận lợi thông qua, Lương đạo cao hứng, trực tiếp kết thúc công việc.
Thẩm Ngự Dương kéo Lương đạo đến một bên, khe khẽ nói nhỏ trong chốc lát.
Tô Dung vẫn luôn dùng ánh mắt chú ý nhất cử nhất động của Thẩm Ngự Dương, thấy anh và Lương đạo nói chuyện, lặng lẽ dựng lỗ tai nghe, đáng tiếc khoảng cách có chút xa, căn bản nghe không rõ nói cái gì.
Nhưng Tô Dung rõ ràng cảm giác được, Lương đạo kinh ngạc nhìn cô một cái, hình như còn cười nữa.
Tô Dung nhíu mày, người này muốn làm cái gì?
Không bao lâu, Thẩm Ngự Dương cùng Tô Dung làm một dấu 【OK】, sau đó chỉ chỉ ngoài cửa.
Tô Dung gật nhẹ đầu, biết rồi.
Thẩm Ngự Dương đi ra ngoài thay quần áo trước, Tô Dung vừa muốn đi, Lương đạo gọi cô lại.
Tô Dung quay đầu, "Lương đạo, ngài kêu tôi?"
Lương đạo chắp tay ở sau lưng, cười tủm tỉm đi tới, lời nói thấm thía cùng cô nói, "Tô Dung a, Thẩm ảnh đế xin nghỉ với tôi."
Tô Dung nhìn xung quanh, gật đầu nói, "Vâng, tôi biết đến."
Lương đạo nhướng mày, "Như vậy a, Tô Dung, tôi đem suất diễn sáng mai điều chỉnh một chút, cảnh diễn của cô và Thẩm ảnh đế đặt ở buổi chiều,hai người các cô không cần sáng sớm liền tới đây."
"Ồ, được ạ."
Lương đạo xua tay với Tô Dung, "Cô mau đi đi, không nên để cậu ấy chờ sốt ruột."
"Được, Lương đạo, tôi đi trước."
Tô Dung hơi hơi khom người với Lương đạo, lúc này mới xoay người đi ra ngoài thay quần áo.
Lương đạo nhìn bóng dáng Tô Dung biến mất, bất đắc dĩ lắc đầu, lấy một loại thân phận người từng trải tấm tắc ra tiếng, "Ai u, tiểu bạch thỏ đáng thương a, bị sói xám tính kế còn vui vẻ như vậy! Thật là ngây thơ u ~"
Lương đạo cười xoay người, "Mọi người bố trí cảnh quay ngày mai cho tốt, hôm nay liền có thể trở về nghỉ ngơi sớm, vất vả."
"Cảm ơn Lương đạo!"
***
Thẩm Ngự Dương phát vị trí cho cô, Tô Dung theo lộ tuyến, cuối cùng cũng tìm được xe của Thẩm Ngự Dương.
Cô lên xe gỡ đem khẩu trang xuống, "Hoắc! Ngộp chết em!"
Thẩm Ngự Dương từ bên cạnh người lấy ra một cái bình giữ ấm đưa cho Tô Dung, "Nước ấm, uống chút đi."
Tô Dung tiếp nhận, uống lên hai hớp, lúc này mới hỏi Thẩm Ngự Dương, "Chúng ta đi đây thế?"
"Hẹn hò." Thẩm Ngự Dương cười.
"Ha?" Tô Dung kinh ngạc, "Anh nói cái gì? Đi hẹn hò?"
Thẩm Ngự Dương gật đầu, "Ừ, mang em đi hẹn hò."
Nói, Thẩm Ngự Dương khởi động xe, chở Tô Dung rời đi trường quay.
Đích đến của Thẩm Ngự Dương là một cái trấn nhỏ gần thành phố, nơi đó không phải rất nhiều người, nhưng là nơi đặc biệt thích hợp cho các cặp đôi đi du ngoạn.
Quan trọng nhất, cạnh trấn nhỏ có một hội quán suối nước nóng, Thẩm Ngự Dương muốn đưa Tô Dung đi thả lỏng một chút."Trên ghế sau có đồ ăn vặt, em có đói bụng thì ăn trước một chút nhé."
Tô Dung nghe vậy quay đầu nhìn lại, quả nhiên có hai cái túi to ở phía sau.
Cô xoay người kéo một cái túi trong đó qua, "Anh đi mua khi nào?"
"Liệt kê danh sách nhờ anh Lăng hỗ trợ chuẩn bị."
Tô Dung "Phốc" cười ra tiếng, "Anh nói với anh Lăng anh muốn mang em đi ra ngoài chơi?"
"Ừ." Thẩm Ngự Dương gật đầu, "Chị Kiều cũng nói rồi, Lương đạo chỗ đó cũng nói chúng ta ngày mai trở về."
Tô Dung tìm được một túi bánh kem vị dâu tây, ngắt một khối bỏ vào trong miệng, "Khó trách Lương đạo vừa rồi nói với em cảnh quay ngày mai đều dời đến buổi chiều."
Thẩm Ngự Dương cười khẽ, không có đáp lời.
Tô Dung nghiêng đầu, "Anh muốn ăn một miếng không?"
Thẩm Ngự Dương không phải đặc biệt thích ăn vị dâu tâ, nhưng cũng không chán ghét, đặc biệt là khi bạn gái chủ động muốn đút...
"Ừ." Thẩm Ngự Dương lên tiếng, Tô Dung liền cúi đầu cầm một khối, đưa đến bên miệng anh.
Vừa vặn gặp được đèn đỏ, Thẩm Ngự Dương liền không có lập tức ăn.
Sau khi ngừng lại ổn, Thẩm Ngự Dương nghiêng đầu, cắn lên bánh kem nhỏ, thuận tiện cắn ngón tay của Tô Dung.
Cô khựng lại, "Anh... Anh cắn tay của em."
Thẩm Ngự Dương thả ra một chút, đầu lưỡi đem bánh kem nhỏ cuốn vào trong miệng, còn liếm hai cái trên ngón tay Tô Dung.
Tô Dung vội vàng rút ngón tay ra, buông cũng không phải, lau cũng không phải, trong lúc nhất thời, Tô Dung cũng không biết nên làm phản ứng gì.
Thẩm Ngự Dương thấp thấp cười, "Muốn lau thì lau."
Tô Dung trừng mắt nhìn anh, rút giấy xoa xoa trên ngón tay.
Đèn xanh sáng, Thẩm Ngự Dương một lần nữa lái xe, qua cái đèn xanh đèn đỏ nayf, liền sẽ đến đường cao tốc, Thẩm Ngự Dương cũng không có trêu Tô Dung, mà là chuyên tâm lái xe.
Trong xe bậc nhạc nhẹ nhàng, Tô Dung tựa lưng vào ghế ngồi, dần dần thấy buồn ngủ đã thiếp đi.
Anh chỉnh điều hòa trong xe cao lên, tốc độ xe bảo trì ổn định.
Hai giờ sau, đến nơi.
Trấn nhỏ này có một cái tên rất êm tai, gọi là trấn Hoa Thủy.
Thẩm Ngự Dương trước đó dự định hội quán suối nước nóng bên có một tòa vườn hoa, là chủ nhân đầu tiên của hội quán suối nước nóng này vì vợ của mình mà xây nên, con cháu của ông vẫn luôn dốc lòng chiếu cố nơi này, chậm rãi, nhưng thật ra thành một đặc sắc của trấn Hoa Thủy.
"Ưm." Tô Dung tỉnh lại dụi dụi mắt, Thẩm Ngự Dương đã ngừng xe lại, đang tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt hờ.
Nghe thấy động tĩnh bên cạnh, Thẩm Ngự Dương mở to mắt, "Thức rồi?"
"Dạ." Tô Dung cười cườ với anh, sau đó đem ánh mắt chuyển hướng bên ngoài, mặt trời còn không có hoàn toàn lặn xuống, nhưng bởi vì đã là hoàng hôn, bầu trời cách đó không xa đã bị hoàng hôn nhuộm đẫm thành tảng lớn màu đỏ.
"Thật đẹp a." Tô Dung cảm khái.
Thẩm Ngự Dương mở cửa xuống xe, sau đó đi đến ghế phụ mở cửa xe, duỗi tay qua, "Đi thôi,chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây trước"
Tô Dung cười nhạt, đặt tay của mình trên tay Thẩm Ngự Dương.
Khóa kỹ xe, lấy hành lý, Thẩm Ngự Dương cùng Tô Dung đội mũ và khẩu trang, đi đến hội quán suối nước nóng.
Bởi vì thân phận Thẩm Ngự Dương đặc thù, cho nên cố ý cùng hội quán giám đốc câu thông, có thể tránh đi người nhiều khi vào ở.
Chờ lấy được thẻ, Tô Dung đi theo anh đến phòng, mới đột nhiên kinh giác, anh dường như, chỉ lấy một chiếc thẻ.
Như vậy quang minh chính đại ở cùng một phòng... Thật sự được không?
Phía trước có nhân viên phục vụ dẫn đường, Tô Dung cắn môi dưới, không nói gì.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ đưa hai người đưa tới bên ngoài phòng, cũng không có đi vào, chỉ là nói với Thẩm Ngự Dương, có nhu cầu có thể thông qua điện thoại bàn trong phòng gọi điện thoại.
Thẩm Ngự Dương gật đầu nói ca,s ơn, lôi kéo Tô Dung xoay người vào phòng.
Tô Dung mới vừa đi vào, nháy mắt liền quên mất vấn đề muốn hỏi Thẩm Ngự Dương.
Cửa phòng chính đối diện có một cái cửa sổ sát đất siêu cấp lớn, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa vặn là vườn hoa của hội quán.
Tô Dung chạy chậm hai bước ghé vào trên cửa sổ, "Đẹp quá."
Thẩm Ngự Dương chậm rãi đến gần Tô Dung, từ phía sau ôm lấy cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lỗ tai cô, "Thích sao?""Ừm, đặc biệt thích."
Không có cô gái nào không thích loại lãng mạn này.
"Nơi này rất tốt, em thích có thể yên tâm xem, người bên ngoài nhìn không thấy bên trong."
Tô Dung xoay người, cánh tay vòng lấy eo Thẩm Ngự Dương, đầu dựa vào trên ngực anh, "Em rất thích, cảm ơn anh."
Thẩm Ngự Dương giơ tay xoa xoa đầu Tô Dung, "Nói cảm ơn cái gì, không phải đã nói không được nói cảm ơn sao."
Tô Dung hơi hơi đứng dậy, ngửa đầu nhìn anh nghịch ngợm cười, "Vậy... Cảm ơn Thẩm ca ~ ca của em ~"
Tô Dung nói xong, còn nhón chân hôn Thẩm Ngự Dương một ngụm.
Thẩm Ngự Dương vừa muốn ôm cô, Tô Dung liền thấp người từ bên cạnh anh chạy.
"Ha ha ha ha, Thẩm ca ca, em muốn đi tắm một cái, anh xem chúng ta ăn cái gì tối nay đi."
Cùng lúc Tô Dung nói, cửa phòng tắm"Phanh" một tiếng đóng lại.
Thẩm Ngự Dương bất đắc dĩ bật cười, nghĩ thầm tạm thời buông tha cho cô trước, chờ ăn uống no đủ... A ~
Tô Dung lưng dựa phòng tắm môn, đôi tay che lại bang bang nhảy ngực, thở nhẹ hết giận.
Còn tốt cô vừa mới liếc tới phương hướng phòng tắm, bằng không cũng không biết muốn tránh ở chỗ nào đây.
Thẩm Ngự Dương biểu hiện rõ ràng như thế, Tô Dung tuy là có ngốc cũng xem rõ ý đồ của anh.
Đưa cô ra ngoài chơi, còn báo cáo với hai vị người đại diện, thậm chí nhờ Lương đạo hỗ trợ dời cảnh quay.
Tô Dung ngồi xổm xuống, đôi tay che lại gương mặt có chút nóng lên của mình.
Sau khi Thẩm Ngự Dương đặt cơm xong, cửa phòng tắm còn chưa có dấu hiệu mở ra, anh chỉ phải cầm quần áo chính mình đi gian phòng tắm khác.
Tô Dung ra tới sớm hơn Thẩm Ngự Dương năm phút đồng hồ.
Vừa mới lau khô tóc, ngoài phòng liền vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Dung nhìn xuyên thấu qua mắt mèo, là nhân viên phục vụ vừa rồi dẫn bọn họ lại đây, đưa cơm tới.
Tô Dung mở cửa, đối phương lộ ra một nụ cười nhạt.
Tô Dung nghiêng người, "Làm phiền rồi."
"Có thể vì hai vị phục vụ là vinh hạnh của chúng tôi."
Nhân viên phục vụ đẩy xe đến, sau đó ở trên bàn cơm bày biện chỉnh tề, liền lập tức đi, "Chúc hai vị có một buổi tối lãng mạn."
"Cảm ơn." Tô Dung ửng đỏ mặt, đóng cửa lại.
Vừa vặn, Thẩm Ngự Dương ra tới.
"Đưa đến." Thẩm Ngự Dương vừa xoa tóc vừa đi ra ngoài.
Tô Dung cười lên tiếng, "Đúng vậy, đến rồi."
Thẩm Ngự Dương đắp khăn lông ở trên vai, nhìn tóc của cô còn có ẩm ướt, "Bảo bối lại đây một chút."
Tô Dung đi qua, "Làm sao vậy?"
Thẩm Ngự Dương nắm tay Tô Dung, đưa cô trở lại phòng tắm, từ trong ngăn tủ lấy ra máy sấy, "Anh giúp em sấy tóc."
Tô Dung cong môi, ngồi ở ghế trên, "Được."
Thẩm Ngự Dương cắm máy sấy xong, mở chốt, tiếng ong ong ở phòng tắm vang lên.
Năm ngón tay Thẩm Ngự Dương xuyên qua làn tóc của Tô Dung, động tác mềm nhẹ, sợ làm đau cô.
Tô Dung nhắm hai mắt, hưởng thụ ôn nhu chỉ thuộc về anh.
Khóe môi Tô Dung nhếch lên, theo lực tay của Thẩm Ngự Dương mà ngửa đầu về phía sau, gần như sắp dựa vào trên bụng của anh.
Thẩm Ngự Dương chỉ cần rũ mắt, liền có thể thấy cái cổ trắng nõn mảnh dài của Tô Dung, xuống phía dưới một chút nữa là khe suối chảy róc rách.
"Dung Dung." Hắn thanh âm trầm thấp ám ách.
"Hửm?" Tô Dung không hề phát hiện, thuận miệng lên tiếng.
Thẩm Ngự Dương tắt máy sấy, hơi thở dần dần đến gần Tô Dung, "Anh, chờ không kịp."
"Hửm? Ưm!" Tô Dung trợn mắt trong nháy mắt, môi của Thẩm Ngự Dương liền hôn xuống, thế tới rào rạt, mang theo hơi thở chỉ thuộc về Thẩm Ngự Dương, bao bọc Tô Dung ở trong đó.
Tô Dung chỉ sửng sốt một giây, liền trở tay ôm chặt Thẩm Ngự Dương, đáp lại anh.