Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế

Chương 36




Tô Dung đứng lên, khom lưng với Lương đạo và Mai Thanh, "Cảm ơn Lương đạo và chị Mai Thanh, em sẽ nỗ lực, nhất định sẽ nỗ lực!"

Lương đạo cười cười, "Ai u, không cần như vậy a, đây cũng không phải tôi định đoạt, cân nhắc ý kiến của mọi người mới ra quyết định."

Thẩm Ngự Dương giơ tay kéo Tô Dung ngồi xuống, "Cho nên Lương đạo, kịch bản đã cải biến như thế nào?"

"Mai Thanh a, cô cùng Thẩm ảnh đế và Tô Dung nói một chút đi." Thân thể Lương đạo tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay khoanh lại, một bộ dáng thong dong ta đây không làm.

Mai Thanh liếc trắng Lương đạo một cái, mở miệng nói, "Kịch bản ban đầu, Vân Ngôn là cảnh sát, lúc làm nằm vùng, yêu người không nên yêu Thanh Thiền, cuối cùng hai người chĩa súng vào nhau, Thanh Thiền cũng chết."

"Vâng." Tô Dung gật gật đầu.

Mai Thanh lật một đống tư liệu trên bàn Lương đạo, tìm được kịch bản đã sửa lại cho Thẩm Ngự Dương và Tô Dung.

Hai người tiếp nhận.

Mai Thanh nâng nâng cằm, "Mở ra nhìn xem."

Thẩm Ngự Dương và Tô Dung cùng nhau mở ra đọc.

Đơn sản xem qua một lần, Tô Dung kinh ngạc, "Thanh Thiền không chết?"

"Ừm." Mai Thanh cười, "Ban đầu chị cảm thấy, Thanh Thiền đối với Vân Ngôn mà nói, yêu mà không được mới hẳn là kết quả tốt nhất cho hai người, nhưng em và Thẩm ảnh đế cho chị cảm giác đặc biệt tốt, quả thực chính là bản nhân Vân Ngôn và Thanh Thiền, cho nên chị cảm thấy, không nên tàn nhẫn với Vân Ngôn như vậy, hai người nên ở bên nhau mới đúng."

Thẩm Ngự Dương khép lại kịch bản, nhướng mày cười khẽ, "Cho nên thân phận cuối cùng của Thanh Thiền thay đổi?"

"Đúng vậy." Mai Thanh nhìn Thẩm Ngự Dương, "Vân Ngôn là cảnh sát, tự nhiên là không thể mặc kệ hắn cùng một nhân vật phản diện ở bên nhau, nhưng Thanh Thiền vốn chính là cô gái nội tâm rất sạch sẽ, thân thế cũng rất phức tạp cùng mâu thuẫn, sau khi sửa chữa kịch bản, càng thêm phù hợp với Thanh Thiền."

Thẩm Ngự Dương gật đầu, cười nhìn về phía Tô Dung, "Xác thật là một cô gái rất thuần khiết."

Mặt Tô Dung đỏ lên, bàn tay lặng lẽ nâng lên, duỗi đến trên eo Thẩm Ngự Dương, ngắt một phen, đồng thời ánh mắt hờn dỗi trừng anh một cái, "Nói bậy gì đó!"

Thẩm Ngự Dương "Sh" một tiếng, bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Tô Dung, sau đó mạnh mẽ đem năm ngón tay của mình đan vào năm ngón tay Tô Dung, "Lương đạo bọn họ lại không phải không biết chúng ta đang yêu nhau, ông ấy là một cẩu độc thân, sợ là không thể hiểu loại cảm giác này."

"Ai ai ai, Thẩm ảnh đế lời này của cậu nói không đúng a." Lương Đạo không thể bình tĩnh, "Tôi như thế nào chính là cẩu độc thân!!!"

"Hửm?" Tô Dung cùng Thẩm Ngự Dương đồng thời nhìn về phía Lương đạo, "Ông đang yêu?"

Lương đạo nâng cánh tay lên, hai bàn tay chồng lên nhau để sau đầu, thân thể dựa về phía sau, "Thật là ngượng ngùng, kẻ hèn đã kết hôn."

Thẩm Ngự Dương: "......"

Tô Dung: "......"

"Lương đạo trong giới cũng nhiều năm, chưa từng truyền ra tin tức kết hôn." Thẩm Ngự Dương thật là kinh ngạc, Lương đạo chưa từng có công khai qua chuyện tình cảm của bản thân, cũng không có đeo nhẫn cưới hay đại loại là tín vật gì, cái này làm cho người ta làm sao có thể tin tưởng?

Lương đạo câu môi cười vẻ mặt hạnh phúc, "Vợ của tôi không phải người trong giới, cũng không muốn lộ diện, cho nên cô ấy chưa bao giờ cho tôi nói những việc này."

"Lương đạo có một người vợ tốt." Thẩm Ngự Dương cười cười, "Biên kịch Mai cũng biết sao?"

Bị Thẩm Ngự Dương điểm danh Mai Thanh khụ một tiếng, ánh mắt chuyển động, "Cái này... Ừm... Tôi đúng là biết đến."

Thẩm Ngự Dương vỗ vỗ tay, giơ ngón tay cái lên với hai người, "Hai người các ông thật không hổ là bạn tốt a, công tác bảo mật làm rất tốt."

Lương đạo không nói, ông tạm thời coi như đây là Thẩm Ngự Dương đang khen ông đi.

Chờ cùng Thẩm Ngự Dương và Tô Dung giải thích những điều liên quan đến phim, thời gian cũng không còn sớm, Lương đạo nhìn xem Mai Thanh, "Ăn một bữa cơm?"

Mai Thanh ai u một tiếng, "Liền chờ ngài lên tiếng sắp già luôn rồi, buổi sáng tôi cũng chưa ăn."

"Được, tôi mời khách, đi thôi."

Lương Đạo dẫn đầu đứng lên, Mai Thanh cùng Thẩm Ngự Dương Tô Dung theo sát sau đó.

Thẩm Ngự Dương suy nghĩ một chút, "Lương đạo, tôi và Tô Dung trở về thay đồ, vừa đến đoàn phim đã bị biên kịch Mai mang đến nói về kịch bản."

Lương đạo gật đầu, "Tôi và Mai Thanh ở ngoài cửa chờ các cậu."

"Được."

Thẩm Ngự Dương lên tiếng, quay đầu lại cùng Tô Dung nói câu "Đi thôi."

Tô Dung nhướng mày, không hiểu anh vì cái gì muốn đưa cô đi thay quần áo, nghĩ cũng không hỏi, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh.

Chờ bóng dáng hai người biến mất, Lương đạo "Xì" một tiếng cười, chỉ vào phương hướng cửa hỏi Mai Thanh, "Cô biết Thẩm ảnh đế làm gì không?" Mai Thanh cho cái xem thường, "Ông đều cười đáng khinh như vậy, tôi còn không biết a!"

Lương đạo: "??? Tôi đáng khinh?"

Mai Thanh lấy điện thoại ra, đưa tới trước mặt Lương đạo, "Ồ, tự mình nhìn xem."

Lương đạo nhìn, thật đúng là... Cười quá mức.

"Khụ khụ, khụ khụ khụ." Lương đạo xoa xoa mặt chính mình, hòa hoãn biểu tình một chút, lúc này mới cùng Mai Thanh đi ra ngoài.

Thẩm Ngự Dương và Tô Dung ở tại hai gian phòng liền nhau.

Vào phòng, Thẩm Ngự Dương liền lôi kéo cánh tay Tô Dung, dùng sức đem cô gắt gao ôm vào trong ngực.

Tô Dung ôm lấy anh, "Anh làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Thẩm Ngự Dương nhẹ nhàng lắc đầu, "Anh chính là muốn ôm em một cái."

Tô Dung cười nhạt, "Chúng ta mỗi ngày đều ở bên nhau nha ~"

"Ừm." Thẩm Ngự Dương buông Tô Dung ra, "Đổi bộ quần áo đi, hôm nay có chút lạnh, bệnh của em vừa hết, nhớ rõ thêm một cái áo khoác."

Tô Dung gật đầu, "Anh cũng trở về thay quần áo đi, em đợi anh ở ngoài cửa."

"Ừ."

Thẩm Ngự Dương giơ tay xoa đầu Tô Dung, sau đó cúi người hôn hôn mặt cô, lúc này mới xoay người rời đi.

Tô Dung bật cười, yêu Thẩm ảnh đế muốn chết u ~

Tô Dung rất nhanh thay quần áo xong, cặp nhỏ trên lưng, kiểm tra một chút điện thoại và ví tiền đều mang theo, lúc này mới chuẩn bị ra cửa.

Thẩm Ngự Dương còn chưa ra, Tô Dung đứng ở cửa cầm điện thoại xoát Weibo.

"Xin chào, xin hỏi cô là Tô Dung đóng vai Thanh Thiền phải không?" Một giọng nữ mềm mại vang lên bên tai Tô Dung.

Tô Dung theo tiếng nhìn lại, một cô gái đứng trước mặt, nhìn cao khoảng 1m65, mặc một chiếc áo thun trắng, một góc áo thun nhét vào quần đùi màu xanh da trời.

Tóc cô gái ngang vai, búi nửa bên đầu, ngón tay cầm hai dây của ba lô, trên mặt mang theo nụ cườ thẹn thùng, ánh mắt ôn hòa nhìn cô.

Tô Dung suy nghĩ một chút, nhớ tới người kia là ai.

Là diễn viên đóng vai nữ chính lả lướt trong《 Chước Tâm 》, Bạch Tiểu Lan.

Tô Dung mỉm cười gật đầu, "Xin chào, tôi là Tô Dung."

Bạch Tiểu Lan thấy Tô Dung thừa nhận, vui vẻ "Nha" một tiếng, "Tôi còn tưởng rằng chính mình nhận sai người, cô so với trong ảnh chụp còn xinh hơn nhiều."

"Cảm ơn." Tô Dung cười khẽ, "Cô cũng thật xinh đẹp."

"Không không không." Bạch Tiểu Lan phồng má lắc đầu, "Tôi không xinh đẹp, fans của tôi đều nói tôi đáng yêu, nói tôi và xinh đẹp không liên quan nhau."

Tô Dung sửng sốt, cô ấy đây là...

Bạch Tiểu Lan tiếp tục nói, "Lương đạo nói với tôi muốn tăng thêm suất diễn của cô, kỳ thật ban đầu tôi không quá cam tâm, rốt cuộc tôi mới là nữ chính."

"Chính là Lương đạo nói, nếu tôi không đồng ý, nhà đầu tư lớn nhất sẽ rút tiền và hậu quả của việc mất phần tài chính này của bộ phim sẽ không cần phải nói."

"Lương đạo và chị Mai đều khuyên tôi tiếp thu, cho nên tôi cũng chỉ có thể tiếp nhận."

"Bất quá tôi thấy cô a, tôi cũng cảm thấy nên cho cô thêm suất diễn, cô xinh đẹp như vậy không nhiều ra ống kính nhiều, quả thực quá lãng phí!"

"Tô Dung, tôi nói những lời này không có ý khác, tôi chỉ là cảm thấy số của cô thật sự thật tốt quá."

"Có nhiều người như vậy vì cô hộ giá hộ tống, không giống tôi, chỉ có thể tự mình chậm rãi giao tranh chậm rãi nỗ lực, Tô Dung, tôi hâm mộ cô."

Bạch Tiểu Lan gần là một hơi nói xong nhiều lời như vậy, sau khi nói xong, mặt không đỏ khí không suyễn nhìn Tô Dung.

Tô Dung có chút sờ không tới đầu óc, "Bạch tiểu thư, cô nói với tôi nhiều như vậy, là muốn biểu đạt cái gì? Tôi là dựa vào đi cửa sau? Hay là cô thực không cam lòng?

Bạch Tiểu Lan lắc đầu, "Tô Dung, tôi chính là đơn thuần muốn nói cho cô, tôi thực hâm mộ cô."

"Ha?" Tô Dung trong lòng chửi thầm, hành động này của cô chính là một chút nhìn không ra "Đơn thuần hâm mộ" a, Tô Dung thậm chí đều cho rằng, Bạch Tiểu Lan là tới tìm cô gây phiền phức.

"Cô không tin tôi sao?" Bạch Tiểu Lan trừng lớn đôi mắt, thần sắc thực vô tội.

Tô Dung giật nhẹ khóe miệng, "Không có, tôi tin tưởng... Cô."

Bạch Tiểu Lan cười cười, rất thân thiết kéo cánh tay Tô Dung, "Cô là muốn ra cửa sao?"

"Ừ." Cánh tay Tô Dung động động, muốn tránh đi Bạch Tiểu Lan, cô thật sự đối với Bạch Tiểu Lan tự thân quen có chút không thoải mái a.

Bạch Tiểu Lan chớp mắt, "Tôi có thể đi chung với cô sao?"

"Tô Dung."

Thanh âm của Thẩm Ngự Dương truyền tới, Tô Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, rất tự nhiên tránh tay Bạch Tiểu Lan ra, sau đó xoay người, "Thẩm ảnh đế."

Thẩm Ngự Dương đến gần, "Kêu tên của tôi được rồi."

Tô Dung gật gật đầu, "Được."

"Nha, Tô Dung cô cùng Thẩm ảnh đế quen biết à?" Bạch Tiểu Lan lại lần nữa bắt lấy cánh tay Tô Dung, tự cho là tiếng rất nhỏ, nhưng kỳ thật Thẩm Ngự Dương có thể nghe thấy.

Thẩm Ngự Dương xa cách cười, "Vị này chính là diễn nữ chính Linh Lung, Bạch Tiểu Lan?"

"Ừm ừm ừm, là tôi, thực vinh hạnh gặp Thẩm ảnh đế." Bạch Tiểu Lan lập tức khép hai chân lại, thực câu thúc khom lưng với Thẩm Ngự Dương, "Thẩm ảnh đế chào ngài, tôi vẫn luôn rất thích tác phẩm của ngài, lần này có thể cùng ngài hợp tác chung một bộ điện ảnh, thật sự rất vinh hạnh."

Bạch Tiểu Lan đứng thẳng dậy, cười cười với Thẩm Ngự Dương, "Thẩm ảnh đế, ngài rất trẻ a, một chút đều nhìn không ra ngài sắp 30 tuổi!."

"Phốc!" Tô Dung che miệng cười ra tiếng, cô có chút tin tưởng Bạch Tiểu Lan vừa rồi thật là "Đơn thuần hâm mộ".

Mặt Thẩm Ngự Dương hơi co giật, che dấu rất tốt, "Bạch tiểu thư, tôi và Tô Dung hẹn Lương đạo ăn cơm, phải đi trước một bước, cô có việc gì thì có thể nói."

"Tôi không có việc gì." Bạch Tiểu Lan lắc đầu, "Tôi có thể đi cùng mọi người không?"

Thẩm Ngự Dương: "......" Cô gái này thật đúng là thẳng thắn.

Tô Dung khụ hai tiếng, "Bạch tiểu thư cùng đi đi, cùng Lương đạo nói một tiếng hẳn là không thành vấn đề."

"Được oa." Bạch Tiểu Lan thật vui vẻ, không hề nhận thấy được có cái gì không ổn đi ra cửa trước.

Tô Dung cùng Thẩm Ngự Dương liếc nhau, từ trong mắt đối phương nhìn ra bất đắc dĩ.

Tô Dung đi ở bên cạnh Thẩm Ngự Dương, "Em xem như biết Lương đạo vì sao tìm cô ấy tới diễn nữ chính."

"Đúng không, anh cũng hiểu." Thẩm Ngự Dương khẽ cười một tiếng, "Bạch Tiểu Lan này tính cách thật là quá giống Linh Lung, em muốn nói cô ấy xem không hiểu ánh mắt người khác, cô ấy còn rất thông minh, biết tới kết quan hệ tốt trước."

"Nhưng là em muốn nói cô ấy có mục đích tiếp cận em, cô ấy lại có chút ngốc."

Cánh tay Thẩm Ngự Dương động động, ngón tay câu lấy một ngón tay của Tô Dung, "Chúng ta có thể tin tưởng Lương đạo, ông ấy sẽ không lấy tác phẩm của chính mình nói giỡn."

"Ừm, em biết." Tô Dung cười gật gật đầu, "Em chính là cảm thấy cô ấy rất có ý tứ."

Thẩm Ngự Dương khẽ cười một tiếng, không cho ý kiến.

Lương đạo chọn một nhà đặc biệt để mời mọi người ăn cơm, đối với việc Bạch Tiểu Lan cũng tới, ông nhưng thật ra không sao cả.

Vốn dĩ cũng muốn mang theo Bạch Tiểu Lan, chẳng qua vừa rồi không có tìm được cô.

Lương đạo chọn diễn viên, luôn luôn không xem già trẻ, chỉ xem thích hợp không thích hợp.

Tính cách Bạch Tiểu Lan tuy rằng có một chút thiếu cẩn trọng, nhưng kỹ thuật diễn là không thành vấn đề.

Bữa cơm này, mọi người xem như lại quen thuộc một ít.

Hai ngày kế tiếp, Lương đạo, Mai Thanh mang theo Thẩm Ngự Dương Tô Dung và Bạch Tiểu Lan cùng nhau thảo luận kịch bản, có vấn đề nhỏ kịp thời chỉnh đốn và cải cách.

Rất nhanh, liền tới ngày một tháng sáu.

Ngày điện《 Chước Tâm 》chính thức khởi động máy.

- --