Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế

Chương 30




Lận Thiên sửng sốt một chút, giọng của Jennifer cùng giọng nói ủy mị ngày thườngthật sự có sự khác biệt rất lớn.

"Cô..." Lận Thiên hơi chần chờ, trực giác nói cho hắn hiện tại Jennifer không dễ chọc.

Jennifer đi đến máy uống nước bên cạnh, tay phải cầm điện thoại, tay trái lấy nước, "Lận tổng, anh muốn đem tôi đẩy ra để đánh lạc hướng của Thẩm ảnh đế, không khỏi cũng quá ý nghĩ kỳ lạ đi."

Lận Thiên nói, "Jennifer, tôi đối đãi cô không tệ."

"Tôi chưa nói Lận tổng anh đối với tôi cạn, nhưng cũng không thâm." Jennifer đưa ly lên nhấp một ít, "Lận tổng, tôi thích anh, thời điểm nâng niu anh trong lòng bàn tay, anh chính là cái ly, nhưng mà tôi buông ra tay ra thì..."

Jennifer hạ điện thoại xuộng, tay trái buông ra.

"Lách cách "Thanh âm xuyên thấu qua điện thoại truyền đế tai Lận Thiên.

Jennifer mở loa ngoài, "Nghe thấy được sao Lận tổng? Buông anh ra, anh chính là những mảnh thủy tinh, ở chỗ tôi cái gì cũng không phải."

"Lận tổng." Jennifer khẽ cười một tiếng, "Anh đừng tưởng rằng chính anh có bản lĩnh rất lớn, rời đi Lận gia, bỏ đi thân phận đại thiếu gia của giải trí Vũ Hồng, anh thật sự cái gì cũng không có, tôi mà ném mặt đi sợ là anh chơi không nổi đâu!"

Lận Thiên không có đáp lời liền cúp.

Hắn cũng thật sự không biết nên nói cái gì.

Làmđại thiếu gia của giải trí Vũ Hồng, Lận Thiên tự tiến vào công ty, một đường xuôi gió xuôi nước, chức vị cao thì nhường hắn, chức vị thấp lại không dám chọc hắn.

Jennifer nói rất hiện thực, cũng giống như cảnh tỉnh, bỗng nhiên gõ tỉnh Lận Thiên.

Lận Thiên nắm chặt di động trong tay, bộ mặt dữ tợn gầm nhẹ một câu "Chết tiệt!"

***

Lận Thiên và Jennifer sẽ xảy ra chuyện gì, Tô Dung cũng mặc kệ, nhiệm vụ hàng đầu bây giờ của cô, là phải chuẩn bị một chút về vấn đề có khả năng bị hỏi khi quay tiết mục, ngẫm lại có lẽ sẽ tình huống phát sinh, để tránh trở tay không kịp.

Buổi sáng thức dậy, Tô Dung sớm hơn Thẩm Ngự Dương một chút.

Nhìn đồng hồ, 6 giờ rưỡi.

Tô Dung nằm ở trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm hoa văn trên trần nhà, nhíu mày.

Không qua mấy phút, Thẩm Ngự Dương cũng thức, đầu lệch về một bên, liền phát hiện Tô Dung biểu tình nghiêm túc.

Thẩm Ngự Dương câu môi, xoay người nằm nghiêng ở bên người cô, một bàn tay chống đầu, một cái tay khác niết cằm Tô Dung, trên tay dùng sức để Tô Dung quay đầu qua.

"Anh thức rồi!" Trên mặt Tô Dung nháy mắt nở rộ ra tươi cười, sau đó thò người ra hôn một cái trên môi Thẩm Ngự Dương, rất là nghịch ngợm chớp chớp mắt, "Hôn chào buổi sáng."

Tô Dung hôn như chuồn chuồn lướt, Thẩm Ngự Dương có chút chưa đã thèm duỗi đầu lưỡi ra liếm môi dưới.

Thẩm Ngự Dương nhướng mày, "Hôn chào buổi sáng?"

"Ừm." Tô Dung cong môi, "Tối hôm qua không có hôn ngủ ngon cho anh."

"A ~" Thẩm Ngự Dương cười khẽ, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, đầu tới gần Tô Dung, nhìn vào đôi mắt cô, "Hôn chào buổi sáng? Đây mới là hôn chào buổi sáng!"

Vừa dứt lời, một bàn tay của Thẩm Ngự Dương ấn ở sau đầu Tô Dung, sau đó môi liền dán lên môi Tô Dung.

Môi anh ban đầu chỉ là mò mẫm, đầu lưỡi khắc họa từng phần trên môi cô, lúc này mới dùng sức cạy răng cô, công thành đoạt đất.

Tô Dung "Ưm" một tiếng, Thẩm Ngự Dương cúi người áp cô ở dưới.

Cô giơ hai tay lên, câu lấy cổ của Thẩm Ngự Dương, anh khép hờ mắt, đầu lưỡi ở trong miệng cô càn quấy lung tung, mang theo ngang ngược.

Thẩm Ngự Dương nhéo cằm Tô Dung nâng lên, cô ngẩng đầu, môi lưỡi quấn quýt bên nhau, tiếng thở dốc của cô dần dần tăng thêm.

Rất nhanh, Tô Dung liền cảm thấy đầu lưỡi của mình tê dại mà Thẩm Ngự Dương còn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại.

Cô nửa nheo mắt, cắn Thẩm Ngự Dương một ngụm.

Thẩm Ngự Dương ăn đau, cũng không có rút khỏi miệng cô.

Anh nhìn cô, ánh mắt dần dần trở nên âm trầm lên.

Tô Dung thầm than một tiếng không tốt, hình như gây hoạ rồi!
Quả nhiên, Thẩm Ngự Dương buông tha môi của cô, đôi môi dần dần đi xuống, lướt qua cái cổ trắng nõn, lại lần nữa xuống phía dưới.

"Ưm ~" Cổ họng Tô Dung phát ra âm thanh ngọt ngào, tay đặt ở trên vai Thẩm Ngự Dương dùng sức đẩy anh một chút.

Thẩm Ngự Dương dừng lại, sau đó lấy cái chăn không biết khi nào bị ném ở bên cạnh, che khuất Tô Dung.

Bị ngăn cách bởi chăn, anh ôm cô thật chặt và vùi đầu vào cổ cô thở dốc.

Lúc này hơi thở của anh đã không phải ấm áp mà là nóng rực, Tô Dung thậm chí cảm thấy làn da bị hơi thở của anh phả vào đã trở nên nóng bỏng.

"Thẩm Ngự Dương..." Giọng Tô Dung nho nhỏ, "Em..."

Thẩm Ngự Dương ngẩng đầu dùng sức cắn một ngụm lên môi cô, "Ngoan, còn chưa đến lúc."

Nói xong, Thẩm Ngự Dương xoay người xuống giường, đi vào phòng tắm.

Tô Dung nắm góc chăn, nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước"Xào xào", mím môi.

Anh...... Hẳn là rất khó chịu đi.

Chính là cô cũng không có nói là không được, không có nói là không thể...

"Ai~ mắc cỡ chết được!" Tô Dung lôi kéo chăn, cả người vùi trong ổ chăn, cái loại cảm giác lúc nãy kia, gần như làm cô cảm thấy đã không phải là chính mình!

Nửa tiếng sau, Thẩm Ngự Dương từ trong phòng tắm ra, liền nhìn đến Tô Dung ôm chăn ở trên giường quay cuồng.

Buổi tối cô mặc váy ngủ, bởi vì động tác không thành thật của cô, váy ngủ đã tắp lên một mảng lớn.

Thẩm Ngự Dương nhìn đôi chân trắng nõn của cô lộ ra ngoài, theo động tác của cô ẩn ẩn hiện hiện... Thẩm Ngự Dương cảm thấy vừa mới tắm nước lạnh xem như vô dụng.

Ai.

Thẩm Ngự Dương không tiếng động thở dài, ma nhân tiểu yêu tinh a!

"Khụ, khụ khụ!" Thẩm Ngự Dương ho khan hai tiếng, khiến cho Tô Dung chú ý.

Tô Dung đột nhiên từ trên giường bật dậy, "Anh nhanh như vậy liền ra rồi!"

"Nhanh... như vậy?" Thẩm Ngự Dương đi đến Tô Dung, một chân quỳ gối trên giường, thân thể nghiêng về phía trước, khóe môi gợi lên ý cười, "Tô Dung, cái từ nhanh này, cũng không thể tùy tiện nói với đàn ông."

Yết hầu Tô Dung động động, theo bản năng nuốt một cái.

Sao lại có loại cảm giác nguy hiểm?

Không chờ Tô Dung phản ứng, Thẩm Ngự Dương đứng thẳng lên, "Nằm một lúc nữa hay là lên ăn bữa sáng?"

Tô Dung nghĩ nghĩ, "Nằm năm phút nữa!"

"Được, vậy nằm năm nữa." Thẩm Ngự Dương xoay người, "Em nằm, anh đi ra ngoài mua bữa sáng."

Tô Dung nghi hoặc, "Chúng ta không ăn ở khách sạn sao?"

"Không, tới thành phố H không thể đưa em đi ra ngoài dạo, vốn nên để em ăn những món ăn đặc sắc ở đây mới đúng." Thẩm Ngự Dương vừa thay quần áo vừa nói với Tô Dung, "Gần khách sạn này có một nhà hàng rất không tồi, anh ăn qua hai lần, hoành thánh và xíu mại em muốn ăn cái nào?"

Tô Dung liếm liếm môi, "Em đều muốn ăn."

Thẩm Ngự Dương gài nút xong đi ra, vừa vặn thấy bộ dáng thèm liếm môi của Tô Dung, không khỏi cười ra tiếng, "Để anh xem, mỗi loại mua ít một chút, em thích cái gì lần sau chúng ta lại mua."

"Ừm ừm ừm." Tô Dung liên tục gật đầu, vẫy vẫy tay với Thẩm Ngự Dương, "Anh mau đi đi."

Thẩm Ngự Dương ngồi ở mép giường, sườn mặt đối mặt Tô Dung, sau đó ngón tay chỉ chỉ mặt của mình.

Tô Dung "Phụt" cười ra tiếng, bẹp một ngụm trên mặt anh, "Vất vả bạn trai em ~"

Thẩm Ngự Dương xoa xoa đầu Tô Dung, "Anh đi đây."

"Ừm."

Thẩm Ngự Dương đội mũ và đeo khẩu trang ra cửa mua bữa sáng, Tô Dung ngồi ở trên giường còn có chút cảm giác không chân thật.

Trước kia lúc không nhận thức Thẩm Ngự Dương, cảm thấy anh hẳn là loại người không dính khói lửa phàm tục, nhưng mà bây giờ, cô và anh đang yêu đương, thời điểm hai người ở chung, cũng sẽ cùng nhau nấu cơm, cùng nhau dạo siêu thị.

Anh cũng sẽ giống như chàng trai khác muốn ôm ấp hôn hít.

Tô Dung cười, Thẩm Ngự Dương như thế, thật tốt, đặc biệt chân thật.

Lại ở trên giường quay cuồng vài phút, Tô Dung nhận mệnh bò dậy, thật sự ngủ không được, giường khách sạn lại thoải mái, cũng không bằng giường trong nhà chính mình trong nhà.

Nhà, nhà của cô và anh.

Lúc chị Kiều tới gõ cửa, Tô Dung đang say mê ăn hoành thánh ngon lành.

Thẩm Ngự Dương đi mở cửa, "Chị Kiều."

Chị Kiều cười cười, vào phòng liền nghe đến hương vị bữa sáng.

Chị Kiều: "......"

Chị Kiều đi nhanh hai bước, nhìn Tô Dung cầm chén nhỏ, ăn đến chị tới cũng chưa ngẩng đầu, chị Kiều đỡ trán, "Tô Dung a, em ăn nhiều như vậy, tiết mục buổi tối làm sao bây giờ!"

Tay Tô Dung cầm cái muỗng khựng lại, nuốt xuống một nửa hoành thánh trong miệng, "A? Em quên mất."

"Không sao chị Kiều." Thẩm Ngự Dương vừa nói liền gắp cho Tô Dung một viên xíu mại nhỏ, "Buổi chiều em và cô ấy tập luyện một chút."

Chị Kiều thở dài, "Chỉ có thể như vậy."

Tô Dung hì hì cười, giơ chén hỏi chị Kiều, "Chị có muốn ăn một chút hay không?"

Chị Kiều hừ một tiếng, sau đó ngồi xuống, cũng không khách khí, "Chị ăn chút đi, vừa lúc đói bụng."

Tô Dung cùng Thẩm Ngự Dương liếc nhau, cười ra tiếng.

Qua bữa sáng, Thẩm Ngự Dương và Tô Dung tập dượt lại một lần lưu trình tiết mục buổi tối, Thẩm Ngự Dương nói với cô, không nhất định một hai phải dựa theo kịch bản, phải có điểm đặc biệt của chính mình, mới có thể làm người xem nhớ kỹ cô.

Tô Dung nghiêm túc nghe, cùng Thẩm Ngự Dương thảo luận về vấn đề có thể xuất hiện.

Trong chốc lát, thời gian liền qua một buổi sáng.

Bữa trưa ăn ở khách sạn, buổi chiều Thẩm Ngự Dương lôi kéo Tô Dung tập luyện một tiếng bù lại, không bao lâu, đài truyền hình liền phái xe tới đón khách mời.

Tô Dung và Thẩm Ngự Dương tách ra ra cửa, ở trên xe hội hợp.

Tần Tinh Hạo và Ngô Hoa Nhiên đến sớm nhất, Jennifer như cũ đến trễ nhất, bất quá cũng chỉ là kém vài phút, nhưng thật ra không ai nói cái gì.

Sau khi vào đài truyền hình, năm vị khách mời nam nữ tách ra, từng người đến phòng hóa trang.

Tô Dung và Jennifer ngồi gần nhau trang điểm, Jennifer hừ một tiếng, "Cô bé lọ lem mang thủy tinh giày vào cũng không thay đổi được bản chất là cô bé lọ lem."

Tô Dung không lý cô ta, chỉ là cười nhạt nhìn chính mình trong gương.

" Cố lên! Mày có thể! "

Tô Dung ở trong lòng vì chính mình cổ vũ.

Jennifer thấy cô không nói gì, không thú vị liếc cô một cái, cũng không nói.

Trang điểm thay quần áo xong không bao lâu, nhân viên công tác liền thông tri khách mời chuẩn bị.

Tô Dung và Jennifer đồng thời đứng dậy, Jennifer bởi vì ngồi gần cửa, so với Tô Dung nhanh hơn một bước.

Hai người đều mặc váy dài, cùngmàu, chỉ là đuôi váy của Tô Dung bất quy tắc, đuôi váy của Jennifer hơi chạm đất.

Khóe môi Jennifer gợi lên tia ý cười, cổ chân chuyển động, gót của chiếc giày liền dẫm lên làn váy của Tô Dung.

Một giây sau đó, một tiếng thét kinh hãi vang lên, "A!!!!"

- -------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tô Dung: Tôi ngã à?