Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ

Chương 69






Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 69: Chuyện này vẫn chưa xong đâu

- Muốn bị ăn đánh đúng không? Đừng tưởng anh bị thương mà tôi không dám đánh anh nhé! Tôi có thể chọn chỗ không bị thương của anh mà đánh, để anh tiếp tục ở trong này bồi bổ đấy!
Lăng Phong tức giận đến mức gần như không thở nổi, thật sự muốn lôi tên Tống Thiên này ra để rèn luyện thân thể.
- Được rồi! Lăng Phong, ngoài tiểu đệ trong đũng quần của tôi ra, người tôi khâm phục nhất chính là cậu! Có thể co cũng có thể duỗi! Đây cũng là một đại trượng phu đó!
- Còn không im miệng nữa hả? Tôi hiện giờ đang rất ấm ức. Anh muốn trở thành đối tượng đầu tiên để tôi trút giận đúng không?
Lăng Phong thật sự không nhịn nổi nữa.
- Chịu đựng đi, đợi tôi trở vế, sẽ thay cậu báo công trước mặt xưởng trưởng Lý. Cậu thật sự đã giúp xưởng trưởng Lý một việc lớn đó! Hắn chắc chắn sẽ cảm ơn cậu! Đến lúc đó nói không chừng xưởng trưởng Lý sẽ cho cậu một phong bì to. Cầm tiền rồi nhớ mời tôi ăn cơm nhé!
Tống Thiên tiếp tục trêu chọc, khiêu khích sự nhẫn nại của Lăng Phong đến cực điểm.
Lăng Phong hùng hổ đứng dậy, sắc mặt dữ tợn, hoạt động gân cốt cánh tay một chút, điệu bộ như sắp sửa đánh người. Hắn đi đến trước mặt Tống Thiên, đột nhiên biến sắc, gượng ép nói:
- Thôi đi, anh Tống, tôi cầu xin anh. Tôi nhận thua, được không? Anh đừng chế giễu tôi nữa. Khi cả thế giới đều hiểu lầm tôi, anh không thể cũng hiểu lầm tôi chứ! Tôi sẽ suy sụp mất!
- Ha ha, thôi đi! Tôi chỉ đùa chút thôi! Đừng dùng vẻ mặt khổ sở như vậy được không? Có muốn ông anh này giúp cậu không?
- Giúp thế nào?
- Tôi có thể giải thích giúp cậu, chỉ cần tôi giúp cậu nói sự thật với những y tá kia, các cô ấy sẽ hiểu thôi!
Vẻ mặt Tống Thiên rất tự tin nói.
- Thôi đi, anh Tống! Anh thương tôi với, đừng để thật giả lẫn lộn. Tôi gần như đã không chịu nổi rồi! Dù sao thì hiện giờ tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội. Tôi đành chấp nhận vậy. Đợi sau khi Ngô Lệ xuất viện, cùng lắm thì từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ đến bệnh viện này nữa!

Lăng Phong gần như quỳ xuống đất năn nỉ.
- Chẳng lẽ ngay cả cô y tá bạn gái cậu cũng không cần nữa à?
Tống Thiên trêu chọc.
- Bạn gái nào cơ?
- Chính là cô y tá đó đó! Hiện giờ trong bệnh viện toàn những lời đồn đại về hai người. Hai người đã trở thành nhân vật quan trọng trong bệnh viện này rồi!
- Khoan đã, khoan đã! Anh hãy nói cho rõ đi. Sao tôi không hiểu gì cả?
Hiện giờ Lăng Phong thực sự rất hồ đồ.
Sau đó, Tống Thiên tốt bụng của chúng ta dùng gần một tiếng đồng hồ, kể lại toàn bộ những tin đồn mới nhất vừa được lan truyền cho Lăng Phong nghe. Sau khi nghe xong những tin đồn này, Lăng Phong hoàn toàn choáng váng!
- Sao có thể như vậy chứ? Sao tôi có thể là loại đàn ông bị phụ nữ điều khiển như vậy. Tôi là một người đàn ông rất mạnh mẽ, cứng rắn!
Lăng Phong gần như khóc. Hắn cần một người phụ nữ ôm ấp, vỗ về để hắn có thể khóc một trận cho đã.
- Câu chuyện chính là như vậy! Đây là những tin đồn mới nhất mà tôi đã nghe được. Nói không chừng đợi thêm một lúc nữa sẽ có thêm những tin đồn hoàn toàn khác đó! Người anh em, cố gắng chịu đựng nhé!
Tống Thiên vẫn tươi cười trêu chọc.
- Khốn kiếp, rốt cuộc là kẻ nào làm, dám đâm lén sau lưng tôi? Ông đây sẽ gọi người đến chém chết hắn!
Lăng Phong hoàn toàn không kiềm chế được nữa.
- Cái này thì tôi biết, toàn bộ người trong bệnh viện cũng biết. Đây là do y tá trưởng nói!
Tống Thiên vội vàng nói một cách rất hả hê.
- Chết tiệt, hóa ra là ả điếm già đó! Nói cho anh biết nhé, cái bệnh viện này có thù với tôi. Cả ả điếm già đó cũng vậy! Không ngờ cô ta quá vô liêm sỉ như thế. Tôi không tha cho cô ta đâu!
- Lăng Phong, cậu biết y tá trưởng sao?

Tống Thiên rất tò mò. Anh ta đã từng gặp y tá trưởng. Cô ta cũng không tệ, rất gợi cảm..
- Cậu dụ dỗ cô ta lúc nào vậy? Cậu thật may mắn đấy. Cô ta rất quyến rũ. Quả là không tệ! Chỉ sờ một cái thôi đã thèm nhỏ rãi rồi!
- Cút đi! Tôi không có hứng thú với loại gái già đó đâu! Khốn kiếp, đợi Ngô Lệ xuất viện, tôi phải sang Hàn Quốc, tìm chuyên gia phẫu thuật thẩm mỹ, thay đổi khuôn mặt, một lần nữa làm người!
Lăng Phong rất ấm ức. truyện từ
- Thôi đi! Được rồi, cậu cứ ở đây tiếp tục chịu tiếng xấu thay cho người khác đi. Để tôi đi tìm mấy cô y tá nói chuyện!
Nói xong, Tống Thiên liền đẩy xe lăn đi khỏi.
- Có cần tôi giúp không?
- Không cần, hiện giờ thanh danh của cậu đã hỏng rồi! Nếu để cậu đưa tôi về phòng bệnh, nói không chừng sau này đám y tá đó sẽ không nghe tôi nói nữa!
Tống Thiên sợ tới mức hận không thể đứng lên mà chạy cho nhanh.
- Chết tiệt, chẳng có chút lương tâm nào cả!
Lăng Phong tức giận mắng.
Quả nhiên, chưa đến nửa giờ sau, tin đồn thứ ba xuất hiện. Cũng như mọi lần, tin đồn này được lan truyền trong bệnh viện với một tốc độ chóng mặt.
Nhưng, tin đồn này so với những tin đồn khác lại càng thu hút mọi người hơn.
Tống Thiên nằm trên giường, một y tá từ từ đẩy giường của anh ta lên cao, để anh ta nằm một cách thoải mái! Vây quanh anh ta là tám chín y tá đang ngồi. Bọn họ đều đến nghe anh ta buôn chuyện!
- Các cô biết không? Người thanh niên đó, tôi thực sự có biết cậu ta! Cố gái đó, tôi cũng biết! Họ đều là nhân viên trong xưởng của chúng tôi!
- Đúng không vậy? Đó là sự thật sao? Mọi người đều nói như vậy mà?
Vừa nghe thấy Tống Thiên nói như vậy, lập tức những y tá đều hăm hở. Ôi phụ nữ, sự tò mò quá lớn!

- Chỉ có ba phần là thật, còn bảy phần là giả!
Tống Thiên rất đắc ý nói.
- Nói nhanh lên, nói nhanh lên, mau nói đi!
- Chuyện là thế này: thật ra, cô gái này thực sự không phải bạn gái của người thanh niên kia!
Đầu tiên, Tống Thiên nói ra một câu rất quan trọng.
- Cái gì? Không thể nào!
- Nhưng, không phải bạn trai của cô ta, tại sao lại đưa cô ta đến bệnh viện? Tôi không tin!
- Vẫn không tin ư? Bọn họ đều là đồng nghiệp của tôi, sao tôi có thể không hiểu bọn họ bằng các cô được chứ? Thực ra, cô gái đó là bạn gái của một người đàn ông ở trong xưởng chúng tôi. Chẳng qua, gần đây anh ta đi khám thì phát hiện ra một căn bệnh gì đó về nhiễm sắc thể. Cụ thể là bệnh gì thì tôi cũng không rõ lắm! Chỉ biết là một căn bệnh di truyền. Hình như là trên nhiễm sắc thể Y và trên gien Y có chút vấn đề!
Tống Thiên bịa chuyện nói. Anh ta chỉ là một kẻ quê mùa, làm sao có thể biết được những thứ liên quan đến nhiễm sắc thể được? Toàn bộ những thứ này đều là do gần đây anh ta rảnh rỗi ở trong bệnh viện, đã học được trong tạp chí sức khỏe.
- Có phải là nhiễm sắc thể Y mang gien nhiễm bệnh, sau này sẽ di truyền cho con trai đúng không?
Những y tá này đều học ngành y, đương nhiên vô cùng quen thuộc với những chuyện như thế này.
- Đúng, đúng vậy, gần giống như vậy đó!
Tống Thiên vội vàng nói.
- Các cô cũng biết cái thai đã bị phá là con trai đúng không?
Tống Thiên hỏi.
- Đúng vậy, đúng vậy, là con trai!
Những y tá đáp.
- Tóc cũng đã mọc rồi!
- Câu chuyện vẫn chưa kết thúc! Sau này, người đồng nghiệp của tôi biết được một chuyện.
- Chuyện gì vậy.
- Anh ta quá chán nản nên quyết định trộm đồ trong công ty với ý định lấy tiền chữa chạy. Nhưng không ngờ anh ta bị bắt giam. Khi cô ta nghe nói anh ta bị bắt giam thì vội vàng chạy tới nhà giam thăm anh ta.

Đột nhiên Tống Thiên ngừng lại không nói nữa mà trợn trắng mắt nhìn những cô y tá đang vây quanh mình.
Nhìn Tống Thiên chợt trợn trắng mắt, không nói tiếng nào, những y tá rốt cục không nhịn nổi!
-Được rồi, được rồi, một điếu thôi nhé!
- Được, được!
Tống Thiên mừng rỡ thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Một y tá mở ngăn kéo, lấy từ trong bao thuốc lá ra một điếu thuốc, đưa cho Tống Thiên.
Tống Thiên giống như kẻ hút thuốc phiện, hít một hơi lập tức toàn thân trở nên lâng lâng. Thật là thích! Đã lâu không được ngửi mùi khói thuốc lá!
- Nói mau đi!
- Cô gái đó nhìn người đàn ông sắc mặt tiều tụy đang ngồi trong nhà giam, nói: không sao đâu, anh cứ yên tâm ở trong này, em ở ngoài sẽ đợi anh. Đến lúc anh ra tù, em sẽ sinh cho anh một đứa con gái!
- Oa! Cô gái đó thực sự đã nói như vậy sao?
Các y tá cảm động hỏi.
- Thực sự đã nói như vậy đó! Lúc ấy tôi và các đồng nghiệp trong xưởng đều vô cùng cảm động. Tất cả mọi người đều khóc!
Tống Thiên tiếp tục khoác lác.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó chuyện tình tiếp tục đúng không? Lăng Phong chính là người thanh niên vừa rồi bị các cô hiểu lầm! Hắn là người luôn có tâm địa tốt. Hắn nhìn thấy cô gái kia đến bệnh viện một mình, cảm thấy không yên tâm, cho nên mới chủ động đưa cô ấy đi! Sau đó thì bị các cô hiểu lầm đó!
Tống Thiên tốt xấu gì cũng coi như đã thành công giải vây cho Lăng Phong.
Nếu Lăng Phong thấy, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức chạy đến ôm hôn Tống Thiên một cái!
Nhưng Tống Thiên không hề có ý định kết thúc, anh ta còn muốn tiếp tục diễn thuyết!
- Hóa ra là như vậy, hóa ra người thanh niên này là người tốt!
- Đúng vậy, chẳng trách chúng ta thấy hắn có vẻ thành thật. Hắn bị người ta hiểu lầm cũng không nói gì!
Khi nghe thấy những lời này, Tống Thiên thiếu chút nữa cười phá lên! Thành thật? Lăng Phong ư? Đây chẳng phải là sỉ nhục Lăng Phong không đủ háo sắc sao?
- Chuyện này vẫn chưa xong đâu! Các cô có biết y tá trưởng đã truyền ra một tin đồn không?