Đêm trước khi Tạ Quyết xuất chinh, vẫn về hầu phủ như bình thường, cùng lão thái thái với thê nhi dùng một bữa cơm.
Mọi người ăn cũng không được ngon, dùng xong bữa cơm, lão thái thái kêu Tạ Quyết ở lại nói chuyện, Ông Cảnh Vũ cùng Lan ca nhi trở về viện trước.
Tổ tôn hai người ước chừng nhớ lại chuyện xưa, cho nên Tạ Quyết đến giờ hợi mới về, khi trở về Lan ca nhi đã ngủ say.
Trong phòng ánh nến nhè nhẹ, hương hoa thanh nhã thoải mái theo gió từ cửa sổ bên ngoài bay vào.
Tạ Quyết đi đến ngồi xuống bên giường, nghiêng người nhìn nhi tử trên giường, nhẹ ngàng vuốt ve đầu hắn.
Hắn thấp giọng lẩm bẩm: “ Cũng không biết sau khi trở về, Lan ca nhi còn nhớ ta hay không? ”
Ông Cảnh Vũ ngồi bên cạnh giường cũng nhìn nhi tử đang ngủ say, nhẹ giọng nói: “ Lan ca nhi có nhớ hay không ta không dám chắc, nhưng ta biết hắn nếu cách ba ngày không thấy chàng chắc chắn sẽ khóc ”
Trên mặt Tạ Quyết nhiều hơn mấy phần ý cười, bắt đầu nói đến chuyện cũ: “ Trước kia ta biết nàng ở trong chùa thay một chiếc đèn, một khối bài vị không có tên, lúc ta chưa xuất chinh mỗi tháng cũng sẽ tới nhìn một chút, thắp mấy nén nhang, ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ rằng nếu hài tử của ta cùng nàng có thể bình an sinh ra, sẽ là dạng vẻ gì, trước kia không biết nhưng bây giờ đã biết ”
Ánh mắt rời khỏi người nhi tử, rơi đến trên mặt thê tử, ánh mắt dịu dàng lưu luyến, trầm thấp nói: “ A Vũ, cám ơn nàng ”
Dứt lời, hắn cúi đầu hôn lên giữa trán nàng.
Ông Cảnh Vũ sững sờ khi nghe hắn nói, thẳng đến khi hắn hôn mới hồi phục tinh thần lại.
Tạ Quyết.
Đời trước hắn đến cùng giấu giếm tâm tư như nào, mới có thể đem buồn khổ đều giấu ở trong lòng, không cho người bên ngoài phát hiện?
Nàng chưa từng biết hắn cũng đi đến ngôi chùa nơi đặt bài vị đứa bé, lại càng không biết hắn gần như mỗi tháng đều đến.
“ Chàng làm sao không nói. . . ”. Nàng thấp giọng nói.
Tạ Quyết giơ tay lên, bàn tay lướt qua gò má nàng, vuốt ve sợi tóc mềm mại của nàng: “ Đời trước là ta sai rồi, ta muốn mở miệng lại không biết nên nói gì, đã khiến nàng đau khổ rồi ”
“ Chàng biết là tốt, về sau chàng còn dám giả câm giả điếc không? ”. Nàng hắng giọng.
Tạ Quyết cười đáp: “ Không dám nữa ”
Tạ Quyết cởi giày lên giường, nằm xuống cạnh nàng, ở giữa cách một thân hình nho nhỏ, hắn duỗi cánh tay dài ra ôm lấy thê nhi.
Một nhà ba người ấm áp, an nhàn.
Hôm sau sắc trời vẫn còn tối, Tạ Quyết liền đứng dậy, vốn không muốn đánh thức thê nhi, nhưng thê tử tại lúc hắn đứng dậy cũng đã tỉnh, xuống giường giúp hắn mặc áo giáp.
Mặc xong áo giáp, nàng lấy ra một tấm phù bình an đưa cho hắn.
“ Chàng cùng ta trải qua nhiều chuyện loạn thần lạc quỷ, ta tin thế gian này thật sự có thần phật tồn tại, cho nên ta đi chùa cầu phù bình an cho chàng, ta hi vọng chàng đời này đều có thể bình an trở về ”
Mắt Tạ Quyết nhìn phù bình an trong lòng bàn tay, trong lòng như có dòng nước ấm chậm rãi chảy qua.
Hắn bỗng nhiên đem thê tử kéo vào trong ngực, ôm chặt lấy.
Dù áo giáp lạnh lẽo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cùng nhịp tim của nàng.
Tạ Quyết trầm thấp nặng nề nói: “ Ta nhất định sẽ bình an trở về gặp nàng cùng Lan ca nhi ”
Trong lời nói đều tràn đầy sự quyến luyến cùng không bỏ xuống được.
Cái ôm này, thẳng đến lúc tùy tùng đến thúc giục, Tạ Quyết mới buông thê tử ra.
Ông Cảnh Vũ không muốn tiễn hắn lần thứ hai, cho nên chỉ ở trước cửa phòng đưa mắt nhìn hắn biến mất ở nguyệt cửa.
Cho dù không tiễn hắn ra bên ngoài phủ, nhưng đáy lòng nàng vẫn buồn bã nặng nề.
. . .
Một tháng trôi qua rất nhanh.
Tạ Quyết xuất chinh đã đến Ung Châu được mấy ngày, cũng không biết Lan ca nhi có phải cảm nhận được không, hàng đêm đều làm loạn muốn cha, bốn năm ngày sau, cũng không lộn xộn nữa, chỉ là mỗi ngày đều hỏi cha lúc nào trở về.
Trẻ nhỏ có lẽ trí nhớ vẫn còn tương đối yếu, ước chừng một tháng sau, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Lại là một năm lễ khất xảo tiết, hoàng hậu bày hoa yến tại ngự hoa viên.
Bày hoa yến có hai mục đích.
Thứ nhất là để những hoàng tử cùng công chúa chưa thành thân chọn lựa lang quân cùng nữ lang như ý. Thứ hai là để con cái các đại thần chưa thành thân qua lại lẫn nhau, nếu nhìn ai vừa ý, có thể thông báo với phụ mẫu song phương, lại dò xét ý tứ đối phương.
Không chỉ có người chưa thành thân, còn có các tông phu trưởng bối của đại gia tộc.
Hàng năm lễ khất xảo tiết đều như thế, Ông Cảnh Vũ đời trước chỉ tham gia một lần, cũng chính là lần hiện tại.
Đời trước gả cho Tạ Quyết, năm thứ nhất đến Kim Đô ngoài ý muốn sinh non, năm thứ hai trở về Man Châu giải sầu, năm thứ ba Tạ Quyết xuất chinh, nàng tham gia hoa yến này, về sau liền cũng thành góa phụ.
Hoa yến đều kiêng kị góa phụ, cho dù hoàng hậu cất nhắc, nàng vẫn tránh đi như cũ.
Lúc này là hoàng hậu tự mình hạ thiếp, để nàng dẫn các cô nương vừa độ tuổi tiến cung dự yến, cũng nói thái hậu muốn gặp tiểu thế tử, cho nên để nàng dẫn tiểu thế tử mang vào trong cung.
Lan ca nhi lúc chưa đầy một tuổi cũng đã tiến cung, nhưng từ khi biết nói cũng chưa tiến cung lần nào nữa.
Ông Cảnh Vũ dẫn Lan ca nhi đi theo lão thái thái tới tẩm cung thái hậu, tỉnh an thái hậu xong, liền dẫn Lan ca nhi đi dạo hoa viện.
Không có mấy người dẫn đứa nhỏ, cho nên Lan ca nhi càng được các cô nương chưa xuất giá yêu thích, chỉ chốc lát liền bị Lục Cửu bế đi khoe khoang.
Ánh mắt Ông Cảnh Vũ chưa từng rời khỏi Lan ca nhi, lúc này tông phụ ngồi cùng bàn hỏi: “ Ông nương tử, hai nhi mẫu ngươi đón vào phủ đến bao giờ thì rời đi? ”
Lời này hỏi một chút, rất nhiều người đều tò m vểnh tai lên nghe.
Ông Cảnh Vũ dịu dàng cười một tiếng, trả lời: “ Chờ Lục nương tử bệnh tình thuyên giảm, ta sẽ đưa nhi mẫu các nàng rời phủ ”
Người bên ngoài nghe vậy, chen miệng nói: “ Không sợ nàng ta vẫn không chuyển biến tốt, hoặc là giả bệnh lừa ngươi cùng Tạ hầu, muốn ở lì lại hầu phủ không chịu đi sao? ”
“ Sao lại có người vì muốn ở lại hầu phủ mà giả điên chứ? ”
“ Cũng đúng. . . ”
Sắc mặt Ông Cảnh Vũ lạnh nhạt: “ Hầu phủ cũng nuôi nổi nhi mẫu bọn hắn. Phu quân cũng đã bàn bạc với ta, đợi hắn trở về sẽ nhận Lục nương tử làm nghĩa muội. Nếu nàng ta nguyện ý tìm mối lương duyên khác, thì đợi bệnh tình chuyển biến tốt sẽ tìm một nhà thật tốt cho nàng ta, lại chuẩn bị đồ cưới phong phú ”
Có người ở hậu trạch cũng đã thành tinh, có lẽ cũng từng trải qua cảnh trượng phu đón nữ nhân khác vào phủ, liền nhẹ giọng mở miệng: “ Mặc kệ bệnh thật hay giả bệnh, từng suýt chút nữa trở thành quý thiếp của Tạ hầu, vẫn phải nên cảnh giác, nàng ta yên phận còn tốt, nếu không yên phận, một chậu nước bẩn hắt ra, lấy thân thế hài tử ra nói, Tạ hầu chỉ sợ có mười cái miệng cũng đều chối khônh được ”
Người bên ngoài nhao nhao nhìn về phía Ông Cảnh Vũ, thầm nghĩ lời này xem như là nói đúng, bọn họ kỳ thật cũng muốn biết đứa bé kia đến cùng có quan hệ gì với Tạ hầu.
Ông Cảnh Vũ cười nhạt một tiếng: “ Tề nương tử quá lo lắng rồi, ta tin cách làm người của phu quân, với lại cũng không thể tin nói lời nàng ta nói ra đều là sự thật. Nếu như thế mà nói, chỉ cần tùy tiện tìm tới một đôi nhi mẫu, đều có thể nói là dòng dõi Vĩnh Ninh hầu phủ? Vậy dòng dõi Vĩnh Ninh hầu phủ chẳng lẽ ta phải nhận hết? ”
Tề nương tử lại nhắc nhở: “ Vậy không nói cái này nữa, ngộ nhỡ nàng ta nhắc tới ước định quý thiếp ngày trước, chỉ cần nàng ta không đồng ý, đi báo quan phủ, chỉ sợ thanh danh Tạ hầu cũng không còn ”
Ông Cảnh Vũ: “ Tuy phu quân lúc trước đề nghị giải trừ ước định, nhưng nàng ta cũng đã thành thân sinh con, ước định cũng không còn hiệu lực, cũng không thể bởi vì trượng phu nàng ta chết rồi, liền nhắc lại ước định này, như vậy hầu phủ chúng ta tự nhiên giữ không được nàng ta. Đúng rồi, ngày đó nàng ta nói bởi vì phu quân từ chối mới rời khỏi Kim Đô, sau đó bị buộc phải gả cho người ta… ”
Nàng trầm tư một chút, lại mở miệng nói: “ Cũng chỉ có thể tự nhận là do không may mắn, để phu quân nạp nàng ta, xem như sắp xếp ổn thỏa cho xong cũng không sao ”
Người bên ngoài hai mặt nhìn nhau, hơi kinh ngạc với lời nàng nói, thật đúng là muốn nạp làm thiếp?
“ Ông nương tử không ngại sao? ”
Ông Cảnh Vũ lắc đầu: “ Nói không ngại là giả, nhưng nếu phải đến tình trạng đó, lại có thể như thế nào? Dù sao cũng không thể tranh chấp đến cùng, đem Vĩnh Ninh hầu phủ thành trò cười ”
Lời đã nói đến đây, lại thở dài một hơi tiếp tục nói: “ Lục nương tử là hậu nhân của trung liệt tướng sĩ, Lục giáo úy vì lập công mà bị liệt, a phụ cùng ông ta tình như thủ túc, ông ta chỉ một có một huyết mạch duy nhất, Vĩnh Ninh hầu phủ không thể không quan tâm, nếu mặc kệ, không nói đến sẽ truyền ra lời lẽ khó nghe, chỉ sợ cũng có tướng sĩ bởi vì việc này mà thất vọng đau khổ ”
Người bên ngoài đều trầm mặc, ai chẳng biết ba đời tổ tôn Vĩnh Ninh hầu phủ đa số đều là người trọng tình trọng nghĩa.
Nếu là nhà khác mà nói, đón người vào phủ có lẽ là có ý khác, nhưng Vĩnh Ninh hầu phủ có bảy tám phần khả năng thật sự chỉ bởi vì Lục Anh Nương là nhi nữ của trung liệt, mới có thể chăm sóc cưu mang.
Chủ mẫu Vĩnh Ninh hầu phủ đều đã nói như vậy rồi, đám người khác còn nói được gì nữa, vừa lúc phu thê Mục vương cũng tiến cung, chủ đề của mọi người liền hướng về phía phu thê Mục vương cùng Tào gia.
“ Tào gia từ lớn đến bé đều không cần mặt mũi, người sáng suốt đều biết hôn sự này vốn là chỉ hôn cho Tào tam cô nương. Nhưng tốt quá rồi, ghét bỏ tay Mục vương tàn phế, đùa nghịch tâm kế đẩy qua cho đích trưởng nữ không được sủng ái, hiện tại tay Mục vương chữa khỏi, Tào tam cô nương cũng không thể gả vào danh môn vọng tộc, cho nên lại đưa ánh mắt chuyển đến tỷ phu ”
Đuôi lông mày Ông Cảnh Vũ nhảy lên một cái, nhìn về phía quý quyến đang nói chuyện.
Nhẹ lay quạt tròn, hỏi: “ Tào tam cô nương đi tới Mục vương phủ? ”
Một quý quyến thấp giọng nói: “ Nào chỉ đi thôi, còn xem như đang ở nhà mình ấy, ba ngày hai hôm đến một lần, tỷ muội các nàng quan hệ xưa nay không tốt, sao có thể đến thăm? Ta còn nghe nói nàng ta trông thấy Mục vương đều không dời nổi bước chân, có tâm tư gì còn phải đoán chắc? ”
Lời nói đến đây cũng lộ ra nụ cười mang mấy phần trào phúng.
Mi tâm Ông Cảnh Vũ cau lại, tay cầm cán quạt không khỏi nắm chặt chút.
Đời này Tào gia cùng Tào Tố Cầm gần như là không còn mặt mũi nào, Tào Tố Cầm có Tạ gia làm chỗ dựa, còn có thái độ của Mục vương, Tào tam cô nương lại vẫn giống đời trước liên tục đi Mục vương phủ?
Vậy Tạ Quyết?
Vừa suy nghĩ tới, trong chớp mắt Ông Cảnh Vũ tự nhiên thấy luống cuống, nhưng rất nhanh liền đem ý niệm bác bỏ.
Nên làm nàng cùng Tạ Quyết đều đã làm, nàng nếu tiếp tục suy nghĩ, cũng chỉ hù dọa chính mình thôi.
Mặc dù đã không nghĩ tới nữa, nhưng hoa yến nàng thấy không còn hứng thú nữa.
Hoa yến tan, ở trong xe ngựa ôm Lan ca nhi chơi đến mệt ngủ mất, nụ cười trên mặt nàng cũng tắt, có chút phiền muội.
Khẽ thở dài mấy hơi.
Kéo tinh thần mệt mỏi về viện không được bao lâu, liền nhận được thư Tạ Quyết gửi tới.
Mệt mỏi lập tức biến mất, đôi mắt giống như tia chớp mà sáng lên.
Không chỉ có tin, còn có một thanh quạt tròn lục giác tinh xảo.
Nhìn thấy cây quạt này, Ông Cảnh Vũ liền nhớ tới lễ khất xảo năm ngoái, hắn thắng cuộc dành lấy cây quạt đàn hương cho nàng.
Hắn lại vẫn nhớ hôm nay là khất xảo tiết.
Trên thư, Tạ Quyết nói hắn đã đến Man Châu, tin đến Kim Đô thì hắn đã đến Ung Châu. Quạt tròn này hắn mua trước khi xuất chinh, nghĩ đến khất xảo tiết sẽ đưa cho nàng.
Trên thư còn lời nói một chút việc nhà, hoàn toàn không hề nói chuyện liên quan tới xuất chinh.
Bởi vì phong thư này, thần sắc Ông Cảnh Vũ tốt hơn nhiều, bờ môi cũng treo lên nụ cười thản nhiên.