( Bắt đầu từ chương 7 trở đi tác giá không có đặt tên chương nữa, nên mình sẽ tự đặt)
Ông Cảnh Vũ nhìn Tạ Quyết đứng ngoài cửa, nháy mắt thất thần, ký ức tràn về.
Ký ức tốt đẹp rất ít, sau khi thành thân, bọn họ chỉ ở Vân huyện ba tháng. Sau đó liền theo hắn đến Kim Đô, lại không đầy nửa tháng sau, Tạ Quyết liền vào Kiêu Kỵ quân, mỗi tháng cũng chỉ trở về một đến hai lần. Mỗi lần chạm mặt đều là vội vàng, nói với nhau cũng chưa được mấy câu.
Nếu nàng không bắt chuyện, với tính tình của Tạ Quyết cũng sẽ không nói lời nào, dần dà, thành thân ba năm, chỉ cảm thấy bọn họ ở trên giường là hoà hợp nhất, nhưng lúc xuống giường lại luôn không có chuyện gì để nói.
Lâu ngày, trong lòng liền lạnh dần.
Mà tâm nàng hoàn toàn lạnh là khi nghe tin hắn chết trận.
Anh Nương thủ đoạn ti tiện, mười câu ả nói đến chín câu đều là giả, toàn bộ Kim Đô con cháu quý tộc cũng không phải không biết gì, bất qua chính là muốn xem chuyện cười.
Ông Cảnh Vũ như thế nào lại nhìn không ra, hơn nữa nàng còn chưa từng quan tâm đến lời nói của Anh Nương.
Cái nàng để ý, là hắn không cùng nàng nói rõ ràng, không có hỏi ý kiến của nàng liền đem cái người xén chút trở thành quý thiếp của hắn vào phủ.
Nàng để ý là thái độ của hắn, chỉ vì nàng không phải người quan trọng, nên hắn cũng không cảm thấy lời giải thích là việc quan trọng.
Mà nàng, tại trong lòng hắn không có nửa điểm trọng lượng.
Mọi suy nghĩ đều bị Dương mụ cùng Lý mụ kéo về, ánh mắt di chuyển qua liền thấy hai người nguyên bản đang quỳ bây giờ đang xụi lơ trên mặt đất.
Bắt nạt kẻ yếu, cũng chỉ có như vậy.
Ông Cảnh Vũ né tránh ánh mắt nhạy bén của Tạ Quyết, tưd nhuyễn tháp đứng lên, khẽ gọi: " Phu quân "
Tạ Quyết nhẹ gật đầu, bước vào trong.
Hắn vào trong phòng, tại một bên nhuyễn tháp ngồi xuống, tay trái đặt lên trên bàn, ánh mắt thản nhiên nhìn hai bà mụ.
Lãnh đạm hỏi: " Ta rời đi hai ngày, phát sinh việc gì? "
Hai bà mụ sợ choáng váng, nhất thời không phản ứng kịp. Nhưng Minh Nguyệt là nha đầu thông minh, bùm một tiếng quỳ xuống, nước mắt lại rơi ra, nhanh đến mức hai bà mụ phải tặc lưỡi.
Minh Nguyệt tuy rằng lau nước mắt, nhưng lời nói vẫn thực roc ràng: " Hai bà mụ độc ác này suýt chút nữa kiến nương tử sinh non, thỉnh hầu gia làm chủ cho nương tử "
Tạ Quyết hơi nhíu mày, tựa hồ đang suy ngẫm lời nói của nàng ta. Hai giây sau tựa hồ phản ứng lại lời nói của Minh Nguyệt, mắt đen dài hẹp khẽ mở ra, quay đầu nhìn thê tử: " Có tin vui? "
Ông Cảnh Vũ khẽ gật đầu, thấp giọng: " Ân "
Kiếp trước thời điểm sinh non, lão thái thái không cho người báo với Tạ Quyết, miễn cho hắn trong quân doanh phân tâm, chờ đến khi Ông Cảnh Vũ đang nằm trong phòng dưỡng có thể mới trở về.
Đêm đó hắn biết nàng sinh non, cả hai trầm mặc cả đêm.
Hai bà mụ hại nàng sinh non, lão thái thái sợ tôn nhi trách móc bà, cho nên liền đuổi hắn đi sớm.
Chờ đến khi Tạ Quyết trở về lần nữa, giống như hết thảy đã trôi qua, cũng không cần hắn làm gì nữa.
Hắn tại trong phủ ở mấy ngày, chỉ nói với nàng một câu " Sau này còn có thể có hài tử ", rồi liền trở về quân doanh.
Trong thời gian đó, Ông Cảnh Vũ cũng từ từ thoát ra khỏi cảm xúc mất con.
Hiện tại hài tử được bảo vệ, Tạ Quyết tâm tình vẫn bình tĩnh, đối với nàng mà nói cũng không quá bất ngờ.
Dương mụ đã hoàn hồn, run rẩy nói xạo: " Lão phụ thực sự không biết nương tử mang thai, chỉ nghĩ để cho nương tử sớm đem quy củ học xong, cho nên có chút hà khắc, kính xin hầu gia minh giám "
Tạ Quyết nghe vậy, không biết đang suy nghĩ cái gì, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái.
Dương mụ lén nhìn một chút, hầu gia mặt vẫn vô cảm, nhưng lại làm cho người ta rét run.
Nhìn thoáng qua, sợ tới mức cúi đầu xuống.
Minh Nguyệt khóc mắng: " Các ngươi có dám nhìn lại lương tâm của mình mà nói chỉ hà khắc không? Hôm qua sáng sớm hầu gia lúc rời đi đã nói quy củ có thể học chậm lại, nhưng Dương mụ này thì ngược lại tốt rồi, nói tới nói lui đều lấy lão phu nhân ra chèn ép nương tử, còn ám chỉ trào phúng nương tử giả bệnh tham lười, cả cái sân này ai cũng đều nghe thấy, ngươi có dám đi đối chất với họ không! "
Nói đến đây, Minh Nguyệt hướng hầu gia, buông mi rơi lệ: " Hầu gia, chủ tử chúng ta tại Vân huyện chưa bao giờ chịu qua chút ủy khuất nào. Từ khi theo hầu gia vào phủ, mỗi một người đều ngấm ngầm xem thường chủ tử, giờ ngọ hầu gia không ở trong phủ dùng bữa thì bọn họ đều lừa gạt đưa chút gì đó qua, chủ tử không muốn ngài khó xử, đem hết ủy khuất đều nuốt xuống "
Tạ Quyết nhìn thê tử tính tình ôn nhu nhã nhặn, nàng cúi thấp đầu, yên nặng đứng đó, mím môi không nói gì.
Nhìn một lúc, ánh mắt quay sang nhìn hai bà mụ, sắc lạnh nói: " Dương mụ, Lý mụ, còn có chuyện này? "
Hai bà mụ toàn thân đều run: " Lão phu nhân phân phó hai người lão phụ tận tâm chỉ dạy nương tử, không thể để lại một điểm sai lầm, lão phụ cũng chỉ nghe theo lệnh làm việc "
Trầm mặc một hồi, Tạ Quyết mới trầm mặc mở miệng: " Tổ mẫu nói qua, chỉ để các ngươi tới chỉ điểm, chờ A Vũ học được chút đỉnh liền thỉnh ma ma trong cung tới, các ngươi thực sự coi chính mình thành ma ma trong cung? "
Sac mặt hai bà từ hồng chuyển sang bạch, liên tiếp dập đầu: " Lão phụ biết sai, thỉnh hầu gia nể tình lão phụ bao năm hầu hạ lão phu nhân, bỏ qua cho lão phụ lần này "
Tạ Quyết là cái người tính tình lạnh lẽo, năm mười tám tuổi phụ mẫu mất đã kế thừa tước vị, một mình trụ cả hầu phủ, cho nên trong mắt chứa không nổi một hạt cát.
Không có nửa điểm dao động, lạnh lẽo mở miệng: " Mỗi người phạt ba mươi trượng, nếu còn sống liền ném đến thôn trang "
Ông Cảnh Vũ kinh ngạc nhìn Tạ Quyết, ngược lại không nghĩ hắn so với lão thái thái phạt còn nặng hơn.
Hai bà mụ tuổi đã cao, nay lại đứng nguyên một ngày, bị phơi nắng cũng nửa ngày, nghe được lời này, hai mắt một phen trực tiếp hôn mê.
Tạ Quyết nhíu mày, chán ghét phân phó tỳ nữ đứng bên ngoài: " Kéo ra ngoài "
Hai cái tỳ nữ run rẩy đi vào trong, cố hết sức đem hai bà mụ lôi ra ngoài.
Ông Cảnh Vũ mắt nhìn hai bà mụ bị doạ sợ mất nửa cái mạng, lại sờ sờ bụng, do dự một chút, nhưng vẫn mở miệng: " Các nàng tuổi cùng đã cao, 30 côn đi xuống, chỉ sợ mất mạng. Hơn nữa hài tử cũng được bảo vệ, chàng chớ hạ sát giới, đánh các nàng mười trượng, rồi đuổi đến thôn trang liền được "
Mười trượng, không khiến các nàng mất mạng, nhưng đủ khiến các nàng chịu đủ đau đớn.
Tạ Quyết nhìn nàng một cái, trầm mặc một chút, liền sửa lại: " Vậy đánh mười trượng, rồi ném đến thôn trang "
Người bị lôi ra ngoài, Minh Nguyệt cũng lui ra, đứng dậy phúc lễ liền rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, trước kia Ông Cảnh Vuc không biết như thế nào để cùng Tạ Quyết ở chung, lại cách năm năm không gặp, nhất thời không biết ứng phó như nào.
Nàng nghĩ một lát, vẫn quyết định tạm thời giữ nguyên sự cẩn thận cùng ôn nhu chăm sóc hắn năm nàng mười bảy tuổi.
Quyết định xong, Ông Cảnh Vũ ra vẻ lo lắng nói: " Phu quân trừng phạt như vậy, tổ mẫu bên kia nên ứng phó như nào? "
Tạ Quyết thờ ơ nói: " Tổ mẫu bên kia có ta xử lý "
Nghĩ nghĩ vẫn là bổ sung thêm: " Nàng vẫn là nên dưỡng thai thật tốt liền được "
Nói, ánh mắt dừng lại trên bụng nàng.
Bọn họ thành thân bất quá cũng có mấy tháng, nhưng đêm thành hôn cũng chưa có viên phòng qua, mà đợi tới tận khi hắn hồi phục trí nhớ mới bắt đầu viên phòng.
Tỉ mỉ cân nhắc, số lần ngủ cùng nhau đếm trên đầu ngón tay. Từ lúc hồi phủ đến nay là nửa tháng, trong phủ lẫn trong triều bề bộn công việc, thê tử mỗi ngày đều mệt nhọc, cho dù hắn đang ở độ tuổi sung khí, cũng không có quan hệ vợ chồng.
Như vậy đứa nhỏ này, hẳn là tại đêm trước khi rời Vân huyện, lần đó chuẩn bị hồi kinh, nhạc phui lôi kéo hắn uống rượu hồi lâu, hắn uống cũng say đến năm phần liền trở lại phòng.
Cửa phòng lúc đó vừa mở, thê tử lúc đó đang thay y phục, da thịt trắng muốt tựa sữa bò, thân thể do chấn kinh mà hơi run rẩy, bộ ngực đầy đặn tuyết trắng cũng theo đó mà run lên.
Lắc hoa cả mắt Tạ Quyết.
Rượu còn trong người, thú tính liền nổi lên, Tạ Quyết khép cửa lại, bước nhanh đến, đem người đang vội vàng mặc quần áo ném lên giường, tùy ý làm bậy một phen.
Ông Cảnh Vũ cảm thấy đề tài này cũng chỉ nói được hai câu liền hết. Suy tư một chút lại nói: " Phu quân hẳn còn chưa có dùng thiện, để ta kêu Minh Nguyệt chuẩn bị bữa tối "
" Ngồi xuống " Tạ Quyết dĩ nhiên hoàn hồn, thanh âm trầm thấp, làm cho người ta rất khó phán đoán được tâm tình của hắn.
Ngồi xuống thì ngồi, Ông Cảnh Vũ lười không muốn cùng hắn so đo.
Tạ Quyết đứng lên, nói: " Ta đi một chuyến tới sân tổ mẫu, nàng cũng không cần phải chờ ta "
Dứt lời, đi thẳng ra khỏi phòng.
Ông Cảnh Vũ ngẩng đầu, nhìn theo bóng lưng hắn.
Nguyên bản cực kì oán hắn, nhưng bây giờ gặp lại, giống như không còn oán nữa.
Tại thời điểm thắp nén hương cho hắn, nàng vốn tính sẽ hồi Vân huyện. Nhưng tám năm trước, có rất nhiều chuyện còn chưa phát sinh, hơn nữa bây giờ còn có hài tử, nàng cũng không thể hoà ly hắn hồi Vân huyện, nếu đã như vậy, hắn còn sống cũng tốt.
Ít nhất nàng không cần mọi nơi đề phòng người khác, hài tử tương lai cũng có chỗ dựa.
*
Lão thái thái nghe được tôn nhi trở về, trước là sửng sốt, lại nghe từ Tống bà tử biết được kết cục của hai bà mụ, lập tức nhíu mày.
" Ông thị bên kia sai người đi báo tin với hầu gia? "
Tống bà tử lắc đầu: " Hôm qua phái người nhìn chằm chằm Trử Ngọc Uyển, vẫn chưa nhìn thấy ai rời khỏi phủ, chắc hẳn hầu gia nhất thời nảy ý muốn trở về "
Lão thái thái mặt mày ủ rũ thở dài: " Sao lại đúng lúc này trở về... "
Vừa cất lời, Hỉ Thước bên ngoài vội bẩm báo: " Lão phu nhân, hầu gia tới đây "
Nghe vậy, lão phu nhân không khỏi căng thẳng.
Tôn nhi của bà từ nhỏ tính tình trầm mặc ít nói, tôn nhi nhà khác còn đang chạy tới làm nũng tổ phụ tổ mẫu, hắn thì hay rồi, như một tiểu đại nhân gia, hơn nữa còn cương trực công chính, trong mắt chứa không nổi hạt cát.
Lúc hắn từ Vân huyện trở về, bà muốn để hắn cùng Ông thị hoà ly, lấy chút tiền tài cùng quan chức trả ân, kết quả hắn lại một mực phản đối, trong lời nói ý tứ tổ mẫu là bà đây bức bách tôn nhi bội ước.
Lời nói kém chút khiến bà tức đau cả lưng.
Tôn nhi bà tuyệt không cùng Ông thị thân phận thấp hèn hoà ly.
Hiện giờ hắn biết được bà dung túng hai bà mụ khiến Ông thị chịu khổ, khẳng định lại tới đây tìm bà.
Lão thái thái đối với tôn nhi luôn bày ra bộ mặt lạnh lùng này, vừa yêu thương vừa kiêng kỵ, nghĩ lại hỏi: " Liền nói ta vì chuyện của hai bà mụ tức giận tối qua ngủ không được, bây giờ hiện đã ngủ "
Lại nói Tạ Quyết nghe được người nói tổ mẫu đã ngủ, trầm mặc một hơi, không thèm để ý Hỉ Thước ở bên cạnh ngăn cản, đi thẳng vào phòng ngoài. . Truyện Full
Tại ngoài cửa phòng, Tạ Quyết mở miệng: " Nếu tổ mẫu đã nằm ngủ, vậy tôn nhi sẽ không đi vào, trực tiếp nói luôn ở bên ngoài "
Lão thái thái ngồi ở trong phòng:....
" Mạng của tôn nhi là do nhạc phụ cứu về, tôn nhi cũng đáp ứng sẽ chiếu cố tốt A Vũ, cho nên kính mong tổ mẫu chớ làm khó xử nàng "
Nhắc tới Ông Phụ, lão thái thái liền tức giận, nhịn không nổi để Tống bà tử mở cửa.
Cửa vừa mở, lão thái thái nhìn tôn nhi đứng ngoài, đem những lời nghẹn nãy giờ mắng: " Hắn cứu mạng ngươi, lão thân cảm kích hắn, nhưng hắn dựa vào cái gì hủy cả đời ngươi? Ngươi vốn xứng đáng có được hôn phối tốt hơn, không thể là kim chi ngọc diệp thì cũng là con nhà quyền quý, câc nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, hào phóng khéo léo, chờ tới khi ta đủ trăm tuổi, cũng có thể đem hầu phủ trên dưới xử lý tốt, cũng không cần ngươi phải bận tâm, ngươi lúc đó chỉ cần quan tâm sự nghiệp, nhưng Ông thị kia thì sao? "
" Trừ được cái mặt đẹp thì có cái gì? "
Tạ Quyết nghe tổ mẫu nói lời này, nhíu mày: " Tôn nhi sẽ không bội ước, A Vũ là chủ mẫu hầu phủ, việc này sẽ khong thay đổi, kính xin tổ mẫu chớ có nhắc lại "
Lão thái thái thấy nhi tức không thể giúp tôn nhi bà, trong lòng tức giận, nói thẳng: " Đi đi, đứng có đứng trước mặt ta lắc lư, để ta thấy phiền lòng "
Tạ Quyết hói cúi đầu, quay người rời đi.
Lão thái thái che ngực, thở không ra hơi.
Tống bà tử bưng nước trà tới, khuyên nhủ: " Tóm lại hầu gia bình an trở về, liền là tốt nhất hay sao? "
Lão thái thái làm một hói uống cạn chén trà, cả giận: " Ta chính là vì khẩu khí kia mà nhịn không được "
Non nửa năm trước, Tạ Quyết đi U Châu điều tra chuyện tham nhũng, trên đường trở về gặp thích khách ám sát, sau đó liền mất tung tích.
Đại nhi tử cùng nhi tức cũng gặp nạn dưới nước, biết tôn nhi có khả năng gặp nạn ở dưới nước, lão thái thái ngã xuống xén chút nữa không dậy được.
Ban đầu, cảm thấy mạng sống quan trọng hơn, nhưng khi nghĩ tới tiểu địa huyện lệnh nhỏ bé đó lấy ân cứu mạng ép tôn nhi bà lấy nữ nhi hắn, trong thâm tâm nghẹn một bụng đau lòng.