Tạ Quyết chết gần năm năm rồi, thi thể đều đã thành đống xương trắng, nhưng hắn lại làm du hồn bầu bạn bên cạnh thê tử gần năm năm.
Bốn năm này tình cảm của hắn đối với thê tử ngày càng sâu đậm.
Tạ Quyết nhìn thê tử tính tình dịu dàng, cái gì cũng không hiểu, dần dần trở thành chủ mẫu gánh vác hầu phủ, mà sinh ra cảm thán — hoá ra không chỉ có hắn mới có thể chống được hầu phủ, nàng cũng có thể.
Nhưng so với hầu phủ chỉ còn lại cái xác rỗng, Tạ Quyết càng muốn nhìn thấy nàng rời hầu phủ, trở về Vân huyện tận hiếu bên cạnh cha nương.
Như thế nàng mới có thể vui vẻ.
Nhưng nếu nàng rời đi, về sau sẽ không còn quan hệ gì với hắn.
Nàng có thể cả một đời không tái giá, cũng có thể tái giá gả cho người khác.
Trong lòng Tạ Quyết cay đắng, cho dù để ý cũng không làm được gì.
Tạ Quyết đứng bên cạnh đình viện, nhìn thê tử trong đình đong đưa cán quạt đọc sách, cảnh đẹp tựa như một bức tranh duy mỹ, khóe miệng của hắn không khỏi có chút nhếch lên.
Lúc này, Minh Nguyệt từ ngoài viện tiến vào, nói với Ông Cảnh Vũ: “ Chủ mẫu, Bảo An huyện chủ tới ”
Ông Cảnh Vũ để sách xuống, phân phó Phồn Tinh: “ Để người chuẩn bị nước trà cùng bánh ngọt ”
Lại nhìn về phía Minh Nguyệt: “ Dẫn Bảo An huyện chủ đến viện ”
Minh Nguyệt đáp một tiếng, sau đó rời đi.
Bảo An huyện chủ từ ngoài viện đến gần.
Bảo An huyện chủ mặc áo màu xanh biếc sắc phối cùng váy ngắn màu đỏ diễm lệ, so với mấy năm trước càng thêm xinh đẹp.
Tạ Quyết nhìn về phía Bảo An huyện chủ, có chút nhíu mày, hắn ngược lại có nghe nói qua, Bảo An huyện chủ cùng trượng phu đã ở riêng, mà trong phủ nàng ta còn nuôi mấy tên trai lơ.
Với Tạ Quyết mà nói, còn sống với nhau, nữ tử nuôi trai lơ với nam tử nạp thiếp là đức hạnh đồi bại.
Hắn cũng không biết từ khi nào mà Bảo An huyện chủ lại bắt đầu qua lại cùng thê tử.
Nếu người bên ngoài đến tìm thê tử, Tạ Quyết tất nhiên sẽ né tránh, chỉ là Bảo An huyện chủ này, không thể không khiến hắn cảnh giác.
Quả nhiên. . .
Còn chưa nói được mấy câu, Bảo An huyện chủ hạ giọng nói: “ Ông nương tử, không phải ta muốn nói ngươi, nhưng ngươi tuổi còn trẻ đã phải thủ tiết, trong đêm đơn côi gối chiếc, nếu bên gối có người làm ấm lòng, như vậy không phải rất tốt sao? ”
Mặt mày Ông Cảnh Vũ có chút nhăn nhó, giống như biết được ý đồ nàng ta đến, lại giả bộ không biết hỏi lại: “ Huyện chủ là khuyên ta tự xin rời khỏi hầu phủ, tái giá với người khác? ”
Bảo An huyện chủ cười một tiếng: “ Tất nhiên là không phải, hầu phủ to lớn này thì Ông nương tử là người có địa vụ cao nhất, vinh hoa phú quý đặt trong tay, làm sao phải từ bỏ chứ? Không bằng giống ta, nuôi một hai tên trai lơ tuấn mỹ giải sầu, chẳng phải hơn hẳn thần tiên sao ”
Ánh mắt Tạ Quyết lãnh lệ nhìn chằm chằm Bảo An huyện chủ, đáy mắt xuất hiện hàn ý.
Hắn có thể chấp nhận A Vũ tái giá, nhưng không thể chấp nhận nàng không thanh không bạch cẩu thả cùng người bên ngoài.
Làm như thế, không chỉ trở thành trò cười cho người khác, về sau nếu nàng gặp được người mình thích, người kia lại bởi vậy mà trong lòng có khúc mắc, sao có thể đối xử toàn tâm toàn ý với nàng?
“ Ông nương tử chớ nóng vội mà từ chối, không bằng trước tiên gặp mấy tiểu ca nhi trẻ tuổi rồi quyết định cũng không muộn ”
Ông Cảnh Vũ bất đắc dĩ cười, nói: “ Ý tốt của Bảo An huyện chủ ta xin nhận, nhưng ta là người tương đối cứng nhắc, khả năng không tiếp nhận được, còn xin huyện chủ bỏ qua cho ta ”
Nàng nuôi trai lơ, không phải sợ có lỗi với Tạ Quyết. Nàng chỉ sợ nàng phá tan ranh giới cuối cùng này thì nàng đã không còn là nàng nữa.
Lại nói đến cha nương, nàng về sau cũng không thể thản nhiên qua lại cùng bọn họ, trong lòng chắc chắn sẽ có hiềm khích.
Nếu để cho bọn họ biết, chỉ sợ tình cảm cũng sẽ bị rạn nứt.
Vì nhất thời vui thích, nhất thời phóng túng, mà cùng người thân nhất sinh ra hiềm khích, được thì ít mà mất thì nhiều.
Bảo An huyện chủ cho rằng nàng để ý tới cái nhìn của người khác, thở dài một hơi, nói: “ Bọn hắn tam thê tứ thiếp thì được, nữ tử chúng ta sao không thể ba phu bốn thiếp? ”
Ông Cảnh Vũ bưng nước trà lên, khẽ nhấp một ngụm, nhớ tới Tạ Quyết vì triều đình hy sinh thân mình, mặc dù có oán hắn, nhưng vẫn vì hắn mà nói một câu: “ Người bên ngoài ta không tiện nói gì, nhưng vong phu ta thì khác, hắn sẽ không tam thê tứ thiếp. Hắn có thể như vậy, ta sao có thể để hắn chết rồi còn bị ô uế thanh danh? ”
Nhắc lên việc này, Bảo An huyện chủ đột nhiên hỏi: “ Đúng rồi, Anh Nương còn gây sự không? ”
Ông Cảnh Vũ lắc đầu: “ Ta phái người điều tra qua, từ chỗ hắn biết được, trượng phu nàng ta vì cứu nhi mẫu bọn họ mà mất mạng ”
Bảo An huyện chủ trợn mắt: “ Người này so với ta còn ác độc hơn, tối thiểu ta cùng tên trượng phu kia không can thiệp vào cuộc sống của nhau, nhưng nữ nhân này không chỉ ngu, lại còn ham mê tư lợi, tốt xấu gì vong phu cũng vì nàng ta mà chết, nàng ta ngược lại thì tốt rồi, lại bắt nhi tử nhận người khác làm cha! ”
Ông Cảnh Vũ cười nhạt, nói: “ Thôi, không nói đến nàng ta nữa ”
Bảo An huyện chủ cũng không muốn nhắc tới Anh Nương, liên tục thuyết phục với lay chuyển nhưng không được, cho nên từ bỏ, đứng dậy cáo từ.
Trước khi đi, Bảo An huyện chủ lầm bầm: “ Rõ ràng là mùa hè, vì sao ta lại cảm thấy lạnh sống lưng? ”
Nói đến đây, vừa cười vừa trêu đùa: “ Chẳng lẽ ta cùng ngươi nói những lời kia, Vĩnh An hầu ở một bên trừng ta, cho nên ta mới phát lạnh? ”
Tạ Quyết mặt lạnh ở một bên chờ nàng ta rời đi: . . .
Ông Cảnh Vũ cười nói: “ Huyện chủ chớ nói đùa ”
Sau khi tiễn Bảo An huyện chủ, Ông Cảnh Vũ không khỏi quay người nhìn về phía sau lưng.
Tạ Quyết đứng bên cạnh nàng bất đắc dĩ thở dài: “ A Vũ, ta ở đây. . . ”
Đáng tiếc nàng không nghe được.
Ông Cảnh Vũ bỗng nhiên kịp phản ứng tới hành động của mình, chỉ cảm thấy thật nực cười.
Hắn chết lâu như vậy rồi, sao có khả năng xuất hiện. . . ?
Chỉ là nhìn viện tử xanh tốt, hoa hồng xinh đẹp, nàng vẫn cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
Nàng lặng lẽ thở dài một hơi.
Ông Cảnh Vũ ý thức được không thể ở toà phủ đệ cao sang này phí phạm cả một đời.
Nàng nhiều lắm là ở lại tầm mười năm, đợi nhận con thừa tự, đem hắn nuôi đến năm mười lăm tuổi, nàng sẽ rời hầu phủ về Vân huyện, nơi có thể lấp đầy nội tâm trống rỗng cô quạnh, rồi an dưỡng tuổi già.
Trong lúc đang suy tư, hạ nhân bỗng nhiên chạy tới, nói là đứa nhỏ thứ hai của trưởng tử nhị phòng đã sinh, vẫn là nam hài.
Sớm nói trước, nam hài thứ nhất sẽ không nhận, nếu hạ sinh nam hài thứ hai sẽ nhận làm con thừa tự.
Nghe nói như thế, trên mặt Ông Cảnh Vũ lộ ra ý cười.
Tạ Quyết nhìn qua ý cười trên mặt nàng, cũng biết nàng muốn rời khỏi hầu phủ.
Chỉ là nàng không phải người tùy hứng, nàng tiếp quản hầu phủ thì sẽ không tùy ý bỏ xuống.
Chỉ là, hầu phủ nhìn thì hoa lệ chỉnh đốn, nhưng hắn biết đây không phải nơi nàng muốn ở.
*
Chờ hài tử nhị phòng đủ trăm ngày, Ông Cảnh Vũ sẽ nhận làm con thừa tự rồi nuôi ở dưới gối, trở thành thế tử Vĩnh Ninh hầu phủ.
Tại trước đêm nhận làm con thừa tự, Ông Cảnh Vũ lăn lộn khó ngủ, liền đứng dậy đốt đèn đi dâng nén hương cho Tạ Quyết.
Tạ Quyết nhìn thê tử dâng hương cho mình, mặc dù cứ thấy kỳ kỳ, nhưng dù sao đã nhiều năm như vậy nên sớm đã thành quen.
Thê tử sau khi dâng một nén nhang, thuận tiện nói: “ Chờ hài tử đến đủ tuổi cuốn tóc, ta cũng không còn lưu luyến vị trí hầu phủ chủ mẫu nữa, sẽ cầu bệ hạ thu lại cáo mệnh, rời khỏi hầu phủ, từ đây cùng Tạ gia các ngươi không còn quan hệ ”
Tạ Quyết đã sớm làm xong tâm lý chuẩn bị, ngược lại không có gì ngoài ý muốn.
Còn nữa, hắn cho dù không muốn cũng không có biện pháp, còn không bằng liền để nàng rời đi.
Chỉ là hắn không biết, sau khi nàng rời đi, hắn sẽ đi đâu về đâu.
Hoặc là, hắn đợi nàng trăm năm sau, cùng nàng gặp mặt một lần nữa. . .
Nghĩ đến điều này, con mắt dài hẹp của Tạ Quyết có chút phiếm hồng.
Hắn chỉ hi vọng có thể gặp lại nàng.
Là kiểu gặp gỡ có thể nhìn thấy nhau, có thể nghe thấy nhau, càng có thể chạm vào nàng, cho dù phải tan thành tro bụi* hắn cũng cam tâm tình nguyện.
(*Hôi phi yên diệt: cát bay khói tan, có thể hiểu với nghĩa là tan thành tro bụi).
Nhận ra được bản thân dần dần càng trở nên cố chấp, Tạ Quyết chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, hòa hoãn lại loại cảm xúc nguy hiểm này.
Chính lúc hòa hoãn cảm xúc này, trong phòng ánh nến đột nhiên chợt tối chợt sáng, Tạ Quyết mở mắt ra, liền thấy tấm rèm màu trắng trong phòng bị gió thổi bay phất phới.
Nhưng mà cửa sổ đã đóng chặt, vì sao lại có gió?
Đáy mắt Tạ Quyết hiển hiện vẻ nghi hoặc, thê tử liền bị hù dọa.
Nàng thậm chí tưởng rằng hắn hù dọa nàng, lưu lại một câu “ta vì ngươi thủ tiết năm năm, cũng đủ rồi”. Liền vội vàng bỏ đi.
Tạ Quyết quan sát xung quanh một chút, cũng không phát hiện manh mối gì, hắn khó chịu một lát, vẫn quyết định trở về phòng.
Chỉ là rất nhanh, Tạ Quyết liền nhận ra có điểm không đúng.
Hắn —— không thể rời khỏi từ đường.
Ý chí của hắn đang chậm rãi tiêu tán.
Tại lúc hoàn toàn biến mất, Tạ Quyết ngược lại càng thấy bình thản.
Cũng tốt, không cần lại làm một du hồn tịch mịch nữa.
Chỉ là điều hắn không nỡ bỏ nhất, là A Vũ.
Tại lúc Tạ Quyết nhắm hai mắt lại, hắn cũng biến mất khỏi phòng, giống như tan thành tro bụi.
*
Ông Cảnh Vũ nằm mộng, từ trong mộng tỉnh lại, chống đỡ giường ngồi dậy. Tỉnh lại lúc đó, đang muốn đứng dậy bò qua người Tạ Quyết để rời khỏi giường, Tạ Quyết cũng tỉnh lại.
Hắn hỏi nàng: “ Làm sao vậy? ”
Ông Cảnh Vũ nói: “ Ta nằm mơ, sau đó cảm thấy khát nước cho nên tỉnh dậy, thuận tiện đi nhìn Lan ca nhi cùng Oánh tỷ nhi chút ”
Tạ Quyết ngồi dậy, tóc dài rũ xuống đến đầu vai, một thân áo ngủ màu đen bằng tơ lụa, đem đường nét cường tráng hiện ra rõ nét, trước ngực cũng như ẩn như hiện lộ ra hai chấm nhỏ.
Áo ngủ này cũng quá câu dẫn người, tuy nhiên không phải Tạ Quyết chọn, mà là Ông Cảnh Vũ chọn, nàng muốn chính là thành quả này.
Trước kia hắn nói nàng mặc áo ngủ tơ lụa không đứng đắn, nàng hiện tại để hắn cũng không đứng đắn.
Ai ngờ Tạ Quyết mặc xong cảm thấy dễ chịu, lại để cho người làm nhiều thêm mấy bộ.
Này, quá đáng giận rồi!
Tạ Quyết nói: “ Huynh muội bọn hắn đã ngủ say, chớ quấy rầy chúng, buổi sáng ta lại đi nhìn bọn chúng cùng nàng ”. Nói xong hắn xuống giường: “ Nàng ngồi ở đó, ta đi rót nước cho nàng ”
Ông Cảnh Vũ cũng không xuống giường nữa, ngồi xếp bằng trên giường chờ nước.
Tạ Quyết đi ra gian ngoài rót hai chén nước, quay người liền trông thấy nàng trông mong chờ đợi mình, trong mắt Tạ Quyết tràn ngập ý cười.
Bưng nước vào trong phòng, đưa một cốc cho nàng.
Ông Cảnh Vũ nhận nước, tỉ tê uống, sau đó đem cốc trả lại cho hắn.
Tạ Quyết đem hai cái cốc mang ra gian ngoài, quay lại ngồi lên trên giường, đem nàng ôm vào trong ngực, hỏi nàng: “ Nàng mơ thấy gì vậy? ”
Ông Cảnh Vũ ngáp một cái, nói: “ Mơ thấy chuyện lúc trước, suy nghĩ kỹ một chút, miệng của chàng cứ đóng chặt ấy, dù biết nói nhưng không thèm mở miệng, lại không biết cách nói chuyện, khó trách ta sẽ oán chàng ”
Tạ Quyết thành khẩn nói: “ Là lỗi của ta, về sau ta sẽ học hỏi Mục vương một ít cách ăn nói ”
Ông Cảnh Vũ khẽ lắc đầu: “ Chàng không cần phải làm vậy, tính cách người ta là như vậy, tính cách chàng trầm ổn còn đi học hắn cách nói chuyện à, tóm lại chàng về sau đừng nói chuyện nửa úp nửa mở là được ”
Tạ Quyết nói: “ Đều tại ta trước kia quá ngang ngược, để nàng chịu đựng nhiều năm như vậy ”
Không nói thì thôi, nhắc đến lại càng tức, nàng âm thầm nhéo hông của hắn.
“ Biết thì tốt ”
Hai người dựa vào nhau, nàng nhớ tới cảnh trong mộng đời trước, nàng còn nói: “ Chàng nói xem, nếu lúc đó chàng không chết trận, giữa chúng ta sẽ như thế nào nhỉ? ”
Tạ Quyết nói: “ Ta chỉ để ý về sau, chuyện đời trước ta đã không để ý nữa, nhưng nàng hỏi tới, ta tất nhiên sẽ nghiêm túc trả lời nàng ”
Hắn suy nghĩ, nói: “ Ta dự định trở về sẽ giải thích với nàng, lại lôi kéo nhạc phụ, sau đó buông lỏng chút quân vụ, ở bên cạnh nàng nhiều hơn ”
Ông Cảnh Vũ suy nghĩ, nếu nói như thế. . .
“ Không đúng, chàng và ta tháo gỡ hiểu lầm, cuối cùng giúp đỡ nhau vượt qua hoạn nạn ”
Tạ Quyết cúi đầu xuống, chôn đầu ở cổ của nàng, thấp giọng nói: “ Đối với ta mà nói, hiện tại đã rất tốt rồi, cho nên ta sẽ không đi tiếc hận chuyện đời trước ”
Ông Cảnh Vũ cảm thấy cổ ngưa ngứa, đẩy hắn: “ Chàng đứng đắn lại, ta nhột ”
Tạ Quyết lại ôm nàng, lẩm bẩm ở cổ nàng: “ Nàng không buồn ngủ, nàng vừa mới nói muốn đi nhìn Lan ca nhi cùng Oánh tỷ nhi ”
. . .
Hắn đi guốc trong bụng nàng à?
Còn biết nàng có buồn ngủ hay không?
Ông Cảnh Vũ vừa nghĩ tới hắn làm du hồn năm năm, cô độc năm năm, ít nhiều có chút không đành lòng: “ Vậy ta cho chàng một lần, cũng chỉ có một lần thôi. . . ”
Cơ thể Tạ Quyết cúi xuống, thanh âm càng mơ hồ không rõ: “ Được, tất cả đều nghe theo nàng ”
Đã nói chỉ một lần, vậy mà hắn kéo binh không thèm thu lại.
Ông Cảnh Vũ hoàn toàn không biết hắn xem nhiều binh thư như vậy, cuối cùng lại đem binh pháp dùng trên người nàng.
Đợi nàng kịp phản ứng, đã hận không thể đạp hắn xuống giường.
Sắc trời dần sáng, trong phòng có tiếng chuông vang lên, hạ nhân cũng nhanh chóng chuẩn nước đưa vào nhĩ phòng.
Lúc Ông Cảnh Vũ tắm rửa xong đi ra, nhi nữ đã ở trong phòng.
Tạ Quyết ôm Oánh tỷ nhi, Lan ca nhi thì nhu thuận ngồi ở một bên, ăn một miếng bánh so với mặt hắn còn to hơn.
Hai cha con nhìn về phía nàng, đều lộ ra nụ cười.
Ông Cảnh Vũ cũng mỉm cười đáp lại, chậm rãi đi về hướng bọn họ.
Cảm thấy mỗi ngóc ngách trong cơ thể đều được bọn họ lấp đầy, không còn bất kỳ khe hở nào.