Chú Lục! Chú Làm Tôi Đau Đấy!

Chương 59: Rõ ràng hai người đang hôn nhau mà?




Hai chiếc xe lớn nối đuôi nhau tiến vào sân lớn biệt thự Lục gia. Đám người làm quần áo chỉnh tề đứng xếp hàng đợi sẵn, Thẩm Ninh vừa bước xuống xe, bọn họ đã đồng loạt cúi rạp người kính cẩn.

Ngôi biệt thự to lớn sừng sững trước mặt, hai bên là vườn hoa được cắt tỉa và chăm sóc cẩn thận, bầu trời trong vắt. Thẩm Ninh đưa mắt về cánh cửa lớn của Lục gia, Lục Quân sóng vai cùng một người phụ nữ, nét mặt vui vẻ.

Bà cụ Lục tiến lên cầm lấy tay cô, vẫn là giọng nói đầy dịu dàng như vậy.

"Ninh Ninh, vào nhà thôi. Đã rất lâu hai ta chưa ngồi nói chuyện rồi."

"Vâng..."

"Chị dâu, cuối cùng chị cũng chịu về." Lục Quân cầm tay người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt ôn nhu.

"Aiyo, Lục công tử đã có bạn giường rồi à? Mắt nhìn hàng chuẩn đấy." Thẩm Ninh bắt tay người phụ nữ trước mặt, vô cùng thích thú. Người con gái này, quả thật rất xinh đẹp.

"Xùy, độc mồm độc miệng. Giới thiệu một chút, cô ấy là Trình Giai Giai."

"Chào chị!"

"Được rồi, mọi người mau vào nhà nghỉ ngơi đi, hai đứa cháu tôi cũng mệt rồi, còn nhiều thời gian chào hỏi mà." Vương Dĩnh dắt tay Hạ Hạ và A Thành, đi đến chỗ Thẩm Ninh, thấp giọng nhắc nhở.

Thẩm Ninh nhìn ra ánh mắt ôn hòa của Vương Dĩnh, trong lòng cười thầm.

"Mẹ, có phải mẹ chịu chấp nhận đứa con dâu này rồi không?" Thẩm Ninh quàng tay Vương Dĩnh, bộ dáng vô cùng thân thiết.

"Ai bảo với nhà cô là tôi chấp nhận hả? Tôi chỉ nhận Hạ Hạ và A Thành thôi nhé!" Vương Dĩnh nhăn mặt né tránh ánh mắt đang chớp chớp của cô, nhưng vẫn để mặc cô ôm tay mình đi vào nhà.

Bà cụ Lục nhìn một cảnh trước mắt, lại liếc sang Lục Bác Dịch, đáy lòng xúc động, thầm cảm kích đứa cháu dâu ngoan ngoãn của bà. Hai đứa cháu này cuối cùng cũng tu thành chính quả, bà có nhắm mắt cũng không còn oán trách gì nữa.

Vương Dĩnh trìu mến đặt hai đứa cháu nội vào lòng, trò chuyện vui vẻ. Quả thật lúc trước bà không ưa Thẩm Ninh, nhưng sự xuất hiện của hai cục bột nhỏ này khiến mọi bài xích trong lòng đều tan biến. Nhà họ Lục có người thừa kế, bản thân cũng được lên chức, bà còn muốn đòi hỏi gì nữa?

"Mẹ, con đưa Thẩm Ninh về phòng nghỉ ngơi trước." Lục Bác Dịch vội vã cầm tay Thẩm Ninh, chỉ hận không thể ngay lập tức vác cô về phòng.

"Ừ, hai đứa đi đi. Hạ Hạ và A Thành để mẹ trông cho." Vương Dĩnh còn không thèm ngẩng đầu nhìn con trai, sự tập trung đổ dồn hết vào hai đứa cháu nội.

Không đợi Vương Dĩnh nói hết câu, cánh cửa phòng ngủ đã đóng sầm một cái.

Lục Bác Dịch giữ lấy gáy cô, cúi người hôn sâu, đem toàn bộ hương vị ngọt ngào của người con gái nuốt trọn. Thẩm Ninh như bị điện giật, vòng tay ôm lấy cổ anh làm điểm tựa, đôi môi bị người đàn ông điên cuồng cắn mút, hàng mi lung lay như cánh hồ điệp, mờ hơi sương.

Không biết qua bao lâu, Lục Bác Dịch bị cô cắn một cái mới chịu buông. Cả mặt Thẩm Ninh đã trở nên đỏ ửng, cả người mềm nhũn dựa vào anh, thấp giọng mắng.

"Đây là nghỉ ngơi mà anh nói à?"

Lục Bác Dịch đưa tay quệt nhẹ lên vết răng bị cô cắn, nhoẻn miệng cười, bế ngang người cô lên, đặt lên ghế.

"Nếu không thì sao? Muốn nhiều hơn à?"

"Già còn mất nết!"

"Em không dám?"

"Ai nói em không dám hả? Có ngon thì tối gặp, xem ai là người không dám." Thẩm Ninh khoanh tay, hất cằm thách thức.

Lục Bác Dịch phì cười, nhìn khuôn miệng hồng hào ướt át của thiếu nữ, nhịn không được mà túm lấy cổ chân cô, đặt gọn lên đùi mình.

"Nghe theo em hết." Nói rồi lại giữ lấy cái gáy trắng muốt của thiếu nữ, hôn thêm một cái nữa.

"Baba, mommy, hai người xem..."

Hạ Hạ trên tay cầm cây bút chì màu, bàn chân nhỏ bé dừng lại ngay giữa phòng, đôi mắt mở to, đứng sững lại đó.

Thẩm Ninh vội đẩy anh ra, cúi mặt xấu hổ.

"Baba, mommy, hai người...đang hôn nhau sao?" Hạ Hạ nhìn ba mẹ ngồi trên ghế, dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng thắc mắc hỏi.

"Làm gì có. Mẹ con bị bụi bay vào mắt nên baba mới giúp mommy thổi ra thôi." Bàn về ăn vụng bị phát hiện mà không xấu hổ, Lục Bảo Bảo là giỏi nhất.

Hạ Hạ nhào vào lòng anh, chu môi thắc mắc, A Thành cũng mang theo một tay đầy bút chì màu đi vào tìm em gái.

"Rõ ràng hai người đang hôn nhau mà?"

Thẩm Ninh :"..."

Lục Bác Dịch :"..."

Bà cụ Lục và Vương Dĩnh lúc đó cũng đi vào, ngay lập tức hiểu ra, mỗi người ôm một đứa ra ngoài, trước khi đi còn không quên dặn dò.

"Hạ Hạ còn nhỏ không hiểu chuyện. Làm phiền hai đứa nghỉ ngơi rồi."

Hai đứa trẻ bị kéo ra khỏi phòng, cánh cửa trước khi đóng lại còn phảng phất giọng nói đầy hàm ý của bà cụ Lục.

"Được rồi đấy, bây giờ thì không ai quấy rầy hai đứa nữa nhé!"

Lục Bác Dịch và Thẩm Ninh :"..."

.........

Cánh cổng bằng kim loại được chạm khắc hoa văn tinh tế đang đóng chặt, Thẩm Ninh kiễng chân, khẽ nhấn chuông.

"Cô Ninh? Lục thiếu?" Sau ba hồi chuông, có người làm ra mở cửa, Thẩm Ninh nhận ra cậu ấy, là người cô mời đến chăm sóc Thẩm Phách.

"Ba tôi...ông ấy có ở nhà không?"

Cậu thanh niên trẻ gật đầu, mở cửa cho hai người đi vào.

"Vâng, lão gia đang ở trong thư phòng soạn sổ sách. Thấy cô trở về, lão gia chắc chắn sẽ rất vui."

Thẩm Ninh quan sát xung quanh một lượt. Ngôi nhà lớn được quét dọn sạch sẽ, vườn hoa đầy màu sắc mà mẹ cô thích nhất cũng đang nở rộ, rực rỡ cả một vùng. Cô còn thấp thoáng nhìn thấy một cái bàn trà bằng gỗ ở đó.

"Ba tôi...ông ấy dạo này có khỏe không?"

"Vâng...buổi sáng thì lão gia sẽ lên công ty, buổi chiều thì chăm sóc vườn hoa, một ngày ba bữa. Ngày nào cũng vậy, chỉ là...thỉnh thoảng vẫn nhớ đến cô."

Từ sau lần Thẩm Phách nhập viện, Thẩm Ninh vẫn luôn cho người theo dõi động tĩnh của Thẩm Đan và Thẩm Niên, dần dần phát hiện việc hai mẹ con họ trộn thuốc ngủ vào thức ăn, cả việc Thẩm Phách ngã cầu thang nhập viện cũng nằm trong kế hoạch của hai người họ. Thẩm Phách sau khi tỉnh lại biết chuyện đã rất tức giận, thẳng tay tống cổ mẹ con họ, còn không cho họ lấy một xu. Bản thân vô cùng ăn năn hối lỗi, quyết tâm sống cuộc sống một mình đơn độc đến cuối đời.

Cũng may nhờ Lục Bác Dịch trả lại Thẩm Thị về tay chủ, vì thế Thẩm Phách cũng không quá đau buồn, ngày ngày chăm chỉ làm việc, vực dậy Thẩm Thị, cũng là muốn giữ lại chút kỉ niệm cùng Diễm Huỳnh gây dựng sản nghiệp trong quá khứ, hoàn thành di nguyện của bà.

Căn phòng khách thoang thoảng mùi trà quế hoa, cậu thanh niên lặng lẽ đi gọi Thẩm Phách.

Thẩm Ninh nghe thấy tiếng động, di chuyển tầm nhìn về phía cầu thang. Bộ quần áo Tôn Trung Sơn được là phẳng phiu, mái tóc điểm nhẹ vài sợi bạc, nhưng động thái vẫn ưu nhã như vậy, sắc mặt so với trước cũng hồng hào hơn rất nhiều.

"Ông ngoại!"

Hạ Hạ và A Thành chạy đến ôm chân Thẩm Phách, giọng nói non nớt giòn tan trong không khí. Căn phòng đang im ắng bỗng trở nên náo nhiệt. Thẩm Phách cúi người, gương mặt thoáng chốc trở nên vui vẻ.

"Đứa trẻ ngoan! Để ông xem nào, trông này, hai đứa lớn thật đấy!"

Thẩm Ninh đến gần, Thẩm Phách nhìn cô, ánh mắt kích động.

"Ba..." Thẩm Ninh ôm chầm lấy Thẩm Phách, cái ôm của ông vẫn ấm áp như vậy.

Lục Bác Dịch dắt hai đứa nhỏ ra sau vườn, dành không gian riêng cho hai người.

"Ninh Ninh, đứa trẻ ngoan!"

"Ba, con xin lỗi, con gái bất hiếu..."

Thẩm Phách vỗ nhẹ lên lưng cô, đưa tay quệt nước mắt.

"Được rồi, đừng khóc nữa. Cha con ta gặp nhau phải vui vẻ mới đúng chứ? Nào, ta đưa vài đồ mà mẹ con để lại cho con xem..."

Diễm Huỳnh, bà xem, chúng ta có cháu ngoại rồi!