Lục Bác Dịch chạy ra xe để đuổi theo Thẩm Ninh nhưng lại bị Cao Hinh kiên quyết chặn lại.
"Tránh ra!"
"Lục thiếu, Ninh Ninh không phải người cực đoan. Cô ấy nhất định sẽ không có suy nghĩ dại dột mà làm hại đến bản thân. Cô ấy cần thời gian để bình tĩnh lại, bây giờ anh tìm đến chỉ càng khiến tâm trạng cô ấy trở nên tồi tệ hơn thôi." Cao Hinh làm động tác chắn trước mặt Lục Bác Dịch, ánh mắt kiên định đối diện trước sự quát tháo của anh.
"Cô không hiểu."
"Phải, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa hai người, nhưng cô ấy là bạn tôi, tôi hiểu cô ấy hơn anh." Khí thế cương quyết của Cao Hinh khiến Lục Bác Dịch không thể nói được nữa, anh muốn đẩy cô ra nhưng Trương Nhân đã giữ anh lại.
"Lão Lục! Để Hinh Hinh giúp cậu nói chuyện với cô ấy."
Lục Bác Dịch nhìn hai người họ, đáy mắt chỉ còn lại sự tự trách và bất an.
.........
Thẩm Ninh kéo theo vali đi dọc con phố, không khí lạnh lẽo bao trùm tất cả. Mọi thứ vẫn tất bật như vậy, chỉ là lòng người nguội lạnh, vùng đất xa lạ này đối với những kẻ lang thang đất khách quê người như cô vốn dĩ không phải nơi để dừng chân.
Miami. Lần thứ hai cô đặt chân đến nơi này.
Cô không muốn về Thẩm gia, cô không đủ dũng khí để đối mặt với nó, cũng không muốn để ba cô nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Quay về Lục gia sao? Càng không thể.
Cô không biết mình có đủ bao dung để đứng trước mặt Lục Bác Dịch chất vấn anh hay không. Càng không muốn nghe thêm bất kỳ điều gì liên quan đến chuyện của mẹ cô nữa.
Có những người, có những chuyện, có thể dễ dàng buông xuôi, nhưng lại có người ngày đêm hồi tưởng, bầu bạn với quá khứ.
Cũng không biết do trực giác quen thuộc hay cố tình mà Thẩm Ninh lại một lần nữa đi đến bờ biển đó
Là nơi cô và anh từng đến...
Hoàng hôn dịu nhẹ, ôm ấp vỗ về lòng người, nhưng bây giờ, xung quanh lại chỉ còn là dáng vẻ hiu quạnh hiếm thấy.
Thẩm Ninh đứng nhìn từ xa, mái tóc bị gió tạt tứ tung, thân ảnh nhỏ bé đứng lặng giữa một khoảng trống, cô đưa mắt nhìn về phía bờ cát trắng. Hình ảnh trong quá khứ như thước phim chạy ngang qua đại não, hiện rõ mồn một.
[Lục Bác Dịch, anh từng nghĩ đến yêu chưa?]
[Không có thời gian.]
Cô có nên trách anh quá vô tình, tàn nhẫn không? Giấu cô nhiều chuyện như vậy, anh không nghĩ đến cảm giác của cô chút nào sao?
Có yêu không?
Yêu rất nhiều. Yêu cái dáng vẻ cao ngạo của anh, yêu tính cách ngang tàng bá đạo của anh, yêu sự vụng về của anh mỗi lần giúp cô bôi thuốc, yêu từng cử chỉ, hành động của anh.
Có hận không?
Rất hận. Hận anh che giấu cô, hận anh không tôn trọng cảm xúc của cô. Hận anh chính là người cướp người thân khỏi cô, để cô giày vò trong đau đớn.
Thẩm Ninh nhắm chặt mắt, ngửa cao cổ,ngăn cho nước mắt không được tuôn ra lần nữa.
Cô nghe thấy tiếng động, cúi xuống nhìn, trước mặt cô là một tờ khăn giấy. Thẩm Ninh chậm rãi di chuyển tầm mắt, bàn tay gầy guộc lộ rõ cả gân xanh, in hằn trên đó là dấu vết của thời gian.
Là bà chủ căn nhà gỗ.
Bà mỉm cười, ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt nhìn ra bờ biển rộng lớn. Thẩm Ninh nhận lấy tờ khăn giấy, không dùng mà giữ chặt trong lòng bàn tay.
"Thẩm Ninh? Cháu đến đây một mình? Người đàn ông lần trước không đi cùng sao?" Bà chủ ôn tồn hỏi.
Thẩm Ninh im lặng rất lâu, đến khi trả lời thì thanh âm đã trở nên khàn đặc.
"Không. Chỉ có một mình cháu...Không có anh ấy."
Bà chủ nhìn ra tâm trạng của cô, khẽ xích lại gần, im lặng cùng cô ngồi đó một lúc lâu.
Tiếng chuông điện thoại của Thẩm Ninh lại reo. Đây có lẽ là lần thứ mười anh gọi cho cô rồi, Thẩm Ninh hít sâu một hơi, dứt khoát tắt nguồn.
Bà chủ thắc mắc. "Là bạn trai cháu sao?"
"...Không ạ..."
Gió biển thổi từng đợt, mặt nước bị sóng xô, tấp vào bờ, cuối cùng là bọt nước trắng xóa.
"Ninh Ninh, biển người mênh mông. Gặp được nhau đã là chuyện không dễ dàng rồi."
Vì vậy, phải học cách trân trọng. Truyện Khoa Huyễn
Thẩm Ninh nhìn bà, ngẩn người hồi lâu. Thì ra bà ấy cũng đã nhìn ra.
Bà chủ không biết lấy từ đâu một tấm ảnh nhỏ, chỉ to bằng một lòng bàn tay người lớn, đưa đến trước mặt cô.
Trong tấm ảnh là vợ chồng bà chủ trọ. Hai người chụp cách đây không lâu, mặc dù trên gương mặt đã hiện rõ dấu vết của tuổi già, nhưng nhìn qua vẫn rất đẹp lão.
Bà đứng cạnh ông, cười tươi rói nhìn vào ống kính. Ông đứng bên cạnh, nhìn bà một cách âu yếm. Trong mắt bà là cả thế giới, nhưng thế giới trong mắt ông chỉ có bà.
Bên cạnh nhau, yêu thương nhau, tình yêu nồng cháy lúc còn trẻ, trân trọng nhau lúc tuổi xế chiều.
.........
Những ngày sau đó, Lục Bác Dịch quả thật đã không tìm đến Thẩm Ninh, anh không muốn để mọi chuyện càng lún sâu thêm nữa. Nhưng mà, không giải thích rõ ràng được với cô, trong lòng rất khó chịu.
Thẩm Thanh Mặc bị tuyên án ngồi tù do hạ độc Ninh Tiêu, ông ta rất ngoan ngoãn để cảnh sát bắt đi. Sau khi vào tù lại có tin thần trí ông ta không được bình thường, cả ngày không khóc lóc thì sẽ là cười ngu ngơ, hình như là nhớ về người vợ quá cố.
Phong Tử Tân và Phong Tử Tô không thoát khỏi liên quan, mặc dù không bị Thẩm Thanh Mặc làm phản nhưng cũng nhanh chóng bị Lục Bác Dịch moi móc thông tin, tìm ra được chứng cứ buộc tội họ động tay động chân đến đường dây buôn bán chất cấm. Phong Thị từ đó một phen chao đảo, cổ phiếu trượt giá điên cuồng. Hội đồng quản trị cấp cao của Phong Thị trụ không nổi một tháng, các đường lối ra vào đều bị Lục Bác Dịch chặn đứng, lòng người xôn xao, các tờ báo lớn nhỏ đã sớm tung tin Phong Thị bại trận dưới trướng của anh, không ngoi ngóc lên nổi.
Tuy nhiên, Lục Bác Dịch cũng không phải người không biết điểm dừng. Phong Thị lúc đầu cũng là làm ăn buôn bán bằng thực lực mà đi lên, Lục Bác Dịch thu tay đúng lúc, chừa cho họ một con đường lui. Tập đoàn Phong Thị cũng từ đó bước vào giai đoạn tự sinh tự diệt.
Trên dưới Thẩm Thị cũng bị anh động tay, sau khi rà soát trên dưới một lượt thì số lượng thành viên đã giảm đi một nửa. Ngoài mặt thì Thẩm Thị giống như bị anh thu mua, trở thành công ty nhỏ dưới trướng Lục Môn. Nhưng kỳ thực, ghế Tổng giám đốc vẫn bỏ trống. Những người bên cạnh anh đều biết, chỗ trống đấy là để chờ người đó trở về.