Thẩm Ninh và Lục Bác Dịch ra ngoài vào buổi chiều. Sau khi mua một ít thuốc bổ, Thẩm Ninh tỏ ý không muốn quay về khách sạn mà đi dạo loanh quanh gần đấy. Lục Bác Dịch suy nghĩ một hồi, một lúc lâu sau mới đồng ý.
"Người của Phong gia, không cần thiết thì đừng gặp mặt nhiều, tránh gây rắc rối." Lục Bác Dịch đột nhiên lên tiếng.
Thẩm Ninh quay sang nhìn anh, hồi lâu mới thu lại ánh mắt. "Tôi biết mà."
Tính cách của đám người Phong gia, Thẩm Ninh thừa hiểu, những hành động như hôm qua của Phong Bắc cũng không phải lần đầu.
Hai người đi qua con hẻm nhỏ, một bà cụ ngoài sáu mươi tay dắt một chú chó lông trắng, chú chó chạy nhảy một vòng, cuối cùng dừng lại trước mũi chân Thẩm Ninh.
Cô cúi xuống vuốt ve, chú chó không sợ người, ngược lại còn bày bộ dáng làm nũng.
"Hai người lần đầu đến đây đúng không?" Bà lão thu lại dây, chú chó con vòng về cạnh chủ, ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Vâng." Thẩm Ninh nhẹ nhàng đáp, đúng là cô lần đầu đặt chân đến vùng đất này.
"Hai người đến đây vì công việc?" Bà lão cười hiền từ, đưa mắt nhìn hai người một lượt.
Thẩm Ninh ngạc nhiên, sao bà ấy lại biết nhỉ?
Dường như bà cụ nhìn thấu suy nghĩ của cô, đánh mắt về phía Lục Bác Dịch nãy giờ vẫn đứng bất động phía sau.
Thẩm Ninh quay lại nhìn anh. Lục Bác Dịch trên người vẫn mặc áo sơ mi còn thắt cà vạt, quần Âu thẳng tắp và một chiếc áo vest tối màu, giày da bóng loáng. Tạo hình này của anh rất thu hút, khó trách bà cụ kia có thể đoán được.
Lục Bác Dịch bị nhìn chằm chằm không hề ngại ngùng, mắt vẫn nhìn thẳng, gương mặt không một chút biểu cảm. Thật sự rất khó gần.
Bà cụ tiến lên, nhét vào tay cô một tấm danh thiếp, cười hiền từ. Thẩm Ninh nhìn, vậy mà lại là bà chủ của một căn nhà trọ.
"Cô gái, chúng ta lần đầu gặp mặt. Đây là duyên. Phía sau là căn nhà trọ của tôi, nếu có thể, mời cô cậu vào thăm một lần."
Thẩm Ninh nhìn ra phía sau. Căn nhà gỗ hai tầng mộc mạc, cô còn thấp thoáng nhìn thấy sau cổng là một đường đi được xếp đá, còn lại là thảm cỏ xanh mướt.
Giữa đô thị sầm uất thế này mà lại xuất hiện một căn nhà trọ giản dị, khiêm nhường như vậy, thật khiến người khác bất ngờ.
Đợi Thẩm Ninh quan sát xong, quay lại đã không thấy bà cụ nữa. Nhìn ánh mắt tìm kiếm của Thẩm Ninh, Lục Bác Dịch bảo bà ấy đã đi rồi.
Thẩm Ninh gật đầu, cất tấm danh thiếp đi, hai người lại tiếp tục thả bộ.
Chớp mắt đã là bờ biển rộng mênh mông, từng tia nắng chiều hắt ngược xuống mặt nước, óng ánh như sợi chỉ. Nắng cũng nặng hơn, nhuốm lên tất cả là một màu vàng thơ mộng.
Thẩm Ninh khẽ hít sâu, cúi xuống tháo giày, từng hạt cát mịn màng dưới chân, cảm giác rất thích.
"Cô tháo giày ra làm gì?" Lục Bác Dịch nhìn cô, đột nhiên hỏi.
"Đi chân trần thích hơn." Thiếu nữ nhìn anh, khóe miệng hơi cong. "Hay là anh cũng cởi ra đi?"
Thiếu nữ đứng đằng sau, đôi mắt long lanh như thủy tinh, cô đứng ngược nắng. Cả người bị nắng bao trùm, mái tóc cũng bị gió thổi làm cho bay loạn, gương mặt cô còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Thật sự rất thuần khiết!
Lục Bác Dịch quay đi, gương mặt vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng mặt nước vốn tĩnh lặng lâu nay đã bắt đầu nổi sóng.
Thẩm Ninh đuổi theo sau, anh mới đi vài bước mà cô đã đuổi không kịp rồi.
Chân dài mất nết!
"A!"
Thẩm Ninh đột nhiên lên tiếng. Lục Bác Dịch quay lại.
"Bị làm sao?"
"Vấp phải đá, trẹo chân rồi."
"Thì sao?"
Thẩm Ninh hít sâu một hơi, con người này giả ngốc hay ngốc thật nhỉ? Tình huống này còn hỏi làm sao?
"Tất nhiên là anh cõng tôi rồi."
"..."
"Này, chứ không lẽ tôi tự đi được à?"
Lục Bác Dịch không lên tiếng, Thẩm Ninh bị anh nhìn như vậy, da đầu tê rân rân, cô đau thật mà?
Người đàn ông cuối cùng vẫn là tiến lên, ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cô.
Thẩm Ninh cười thích chí, nhanh nhẹn trèo lên.
Lục Bác Dịch đã cởi áo khoác ngoài từ bao giờ, cà vạt cũng được tháo xuống trên người anh chỉ còn là áo sơ mi sạch sẽ. Có lẽ nãy giờ đi bộ hơi lâu nên anh cảm thấy nóng, cúc áo sơ mi cũng được cởi hai nút. Thẩm Ninh chỉ cần cúi xuống là có thể nhìn thấy vòm ngực rắn chắc của anh thoắt ẩn thoắt hiện.
Cách một tấm áo, cô cũng cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ trên người anh.
Từng bước chân chậm rãi đều lực, Thẩm Ninh không nặng cũng không quá nhẹ. Mọi thứ ở mức vừa phải.
Lục Bác Dịch lúc nãy đã nhìn thấy chân cô không hề bị sưng đỏ, vả lại xung quanh lại không có đá. Biết là cô đang nói dối nhưng vẫn nghe theo cô, còn đáp ứng yêu cầu của cô.
Đúng là điên thật rồi!
"Lục Bác Dịch, anh từng nghĩ đến yêu chưa?"
Thanh âm trong trẻo vang bên tai, Lục Bác Dịch cảm thấy có chút ngứa ngáy.
"Không có thời gian."
"Ừm...anh đúng là bận thật. Nhưng mà..." Thẩm Ninh nhìn về phía chân trời, hoàng hôn càng lúc càng mê hoặc lòng người. "...Anh mà không tiếp xúc với phụ nữ, người khác nhìn vào sẽ tưởng anh có vấn đề về giới tính đấy...Này..."
Lục Bác Dịch đột nhiên nhả tay khiến cả người Thẩm Ninh trượt xuống, nhất thời lảo đảo.
"Anh làm gì đấy?"
"Cô hết chuyện để nói à?"
Thẩm Ninh không trả lời, cô ngồi xuống nền cát.
"Anh ngồi xuống đi. Tôi muốn ngắm hoàng hôn một lát."
Lát sau mới thấy anh chần chừ ngồi xuống. Anh đến đây là vì công việc, vậy mà bây giờ lại ngồi ngắm biển?.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Phá Sản |||||
Anh khẽ lắc đầu, thầm mắng mỏ bản thân đã dung túng cô quá rồi. Cô hỏi, anh từng nghĩ đến yêu chưa?
Phụ nữ anh từng gặp không ít, đa phần đều là những cô gái trưởng thành, tính cách ôn nhu dè dặt, đối mặt với anh đều là kiêng nể.
Nhưng Thẩm Ninh lại khác. Ương bướng, thích cãi ngang, lắm lý lẽ, hành sự hoàn toàn không để ý nét mặt người khác.
Lục Bác Dịch quay sang nhìn cô, đột nhiên anh muốn biết, người con gái này, rốt cuộc mùi vị thế nào.