Lúc này Tô Noãn Tâm vọt vào.
Nhưng lại bị mấy nữ vệ sĩ ngăn ở cửa.
“Mẹ nó tránh ra cho tôi! Kỷ Vân Như, nếu cô dám động vào một sợi lông của Minh Dao nhà tôi! Bà đây liền không để yên cho cô!”
Kỷ Vân Như đã đánh xong rồi.
Đánh đến nỗi tay có chút đau.
Cô ta cười lạnh nhìn về phía Tô Noãn Tâm nói: “Tôi đường đường là bà chủ của nhà họ Lục mà không động thể động đến một đứa con riêng của nhà họ Lục sao?”
“Hu hu…Chị ơi cứu em! Bà ấy đánh em…”
Quả thực Tô Noãn Tâm tức tới nỗi sôi máu.
“Kỷ Vân Như! Đến một đứa trẻ mà cô cũng bắt nạt được, cô điên rồi sao! Tôi nói cho cô biết, chuyện này tôi không để yên đâu!”
“Hả? Chỉ bằng mình cô? Không có Lệ Minh Viễn thì cô tính là thứ gì?”
“Còn cô cũng chả là gì cả! Kỷ Vân Như, chú nhà tôi cho cô mượn 1 tỷ đô, tôi nói cho cô đó là tiền của tôi! Lúc nào tôi cũng có thể nói chú ấy giúp tôi thu lại, không cho mượn nữa!”
“Cô?” Sao có thể?
Rõ ràng là Kỷ Vân Như không tin.
với nữ vệ sĩ của mình: “Trước tiên để cô ta đi vào đã”
Rốt cuộc thì Tô Noãn Tâm đã được cho vào nên trực tiếp vọt vào, ôm Minh Dao từ trên mặt đất lên.
Nhìn thấy mặt con bé bị sưng đỏ, Tô Noãn Tâm giận sôi máu nói: “Kỷ Vân Như! Tôi nói cho cô biết, chuyện này chúng tôi sẽ không để yên đâu!”
Cơ hồ là cô gào rống ra tiếng.
Kỷ Vân Như nhướng mày nói: “Chuyện này…Là hiểu lầm thôi”
“Đây là hiểu lầm? Cô đặc biệt chạy tới đây đánh Minh Dao, đây là hiểu lầm sao? Chứng cứ vô cùng xác thực rồi! Một đứa trẻ mà cô cũng ta tay tàn nhãn cho được!”
“Hôm nay tôi tới đây là để tìm Nhiếp Hạo, trùng hợp gặp được con nhóc này va chạm vào tôi…Nó nói chuyện có chút khó nghe, tôi bị chọc tức nên mới động tay, hơn nữa đánh cũng không nghiêm trọng, bôi chút thuốc mỡ, chăm sóc mấy ngày là có thể đỡ rồi…Tôi đây liền bảo người đi mua thuốc”
Một nữ vệ sĩ liền ra khỏi phòng đi mua thuốc.