Chú Là Của Em

Chương 951: Có gan thì anh thử kéo em lên lầu




"Lợi hại gì đâu...Đây là do cậu chủ không chê tôi, vẫn luôn mang theo tôi bên người để chăm sóc cậu ấy nếu không tôi đã sớm lưu lạc nơi đường phố rộng lớn này rồi!" "Lúc chú mấy tuổi thì thím Lý bắt đầu theo chứ?" "Tám tuổi hay là chín tuổi gì đó...Quên rồi. Thời gian có chút lâu rồi, khi đó, tôi còn gọi cậu chủ là cậu chủ nhỏ...Sau đó cậu chủ nhỏ cũng đã lên hai mươi. Càng lớn thì cậu chủ càng tỏ ra trầm ổn vì thế liền đổi cách gọi cậu chủ nhỏ" "Ha ha, khi còn bé chủ nhà con có đẹp trai không?"

Thím Lý cười nói: " Từ nhỏ đến lớn cậu chủ đã trông rất xinh đẹp...Chỉ có điều bản thân thì có chút đáng thương cũng không có người yêu thương... Trừ ông cụ, nhưng đại đa số thời điểm thì ông cụ đều đối xử với cậu ấy cực kỳ hà khắc, yêu cầu đối với cậu ấy rất cao...cậu chủ cũng phải ăn không ít đau khổ." "Chú thật quá đáng thương... "Không nên thương hại cậu chủ. Đời này vận khí của cậu chủ rất tốt. tất cả đều dùng vào việc gặp được Noãn Tâm cô một cô gái khiến cậu chủ trở nên may mắn nhất trên thế giới này"

Lệ Minh Viễn đi từ thang lầu xuống nghe vậy thì bước chân không khỏi ngừng một lát.

Là như vậy phải không?

Thật giống như thật sự là Những bất hạnh từ nhỏ đến sau khi gặp phải cô nhóc thì mới bắt đầu cảm thấy mình rất may mắn?

Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: "Thím Lý, người ta nào có tốt như vậy, gặp chú mới chính là may mắn tốt nhất của con cùng mẹ con. Có lẽ thím không biết trước khi con gặp được chú thì đã trải qua rất nhiều chuyện thể thảm...Trên người mẹ con mắc bệnh nan y, con ở hộp đêm làm bảo vệ cho người ta để kiếm tiền, chính là lấy mạng đi liều mạng cũng không đủ để trả tiền thuốc thang cho mẹ con...Có thể nói là rất thảm.

Nếu không phải có chú thì bây giờ có lẽ mẹ con con đều đã chết hết rồi. Con còn không biết hiện tại bản thân còn đang ngồi khóc ở cái góc xó xỉn nào đâu." "Đó cũng không phải là bây giờ đã gặp đúng người rồi sao! Đây chính là mối nhân duyên mà ngay cả trời đất cũng tác thành không phải sao!" "Ha ha ha, phải vậy không...Có thể ngay từ ban đầu thật sự có rất nhiều người đều cảm thấy con không xứng với chú!" "Chuyện này cũng không phải là... Đừng nghe người khác nói. Là cậu chủ không xứng với con mới đúng."

Lệ Minh Viễn nghe vậy thì không khỏi mặt đen.

Anh không xứng với Tô Noãn Tâm?

Thím Lý, rốt cuộc thì thím là người của ai đây! Tầng bốc Tô Noãn Tâm cũng không cần phải tân bốc đến mức đó chứ?

Liền nghe được giọng Tô Noãn Tâm ở đó cười đầy vui vẻ nói: "Có thật không? Thím Lý, con thật sự tốt như vậy sao?" "Có, ít nhất thì tấm lòng của Noãn Tâm ấm áp như ánh mặt trời...Cuộc sống đầy rực rỡ. Chuyện cậu chủ trải qua cũng quá u ám rồi... Không đủ ánh mặt trời soi sáng. Bây giờ thì tốt rồi bị con theo sát bên cạnh soi sáng cùng sưởi ẩm như vậy khiến cho cậu ấy cũng trở nên ấp áp cùng tươi sáng hơn... Thím nói cho con biết, thím đi theo cậu chủ Cổ cũng đã sắp hơn hai mươi năm nhưng cũng chưa từng thấy cậu chủ cười được mấy lần.

Cả ngày chỉ biết treo lên gương mặt lạnh lùng... Ngay cả một chút biểu tình cũng đều không có nhưng mà hiện tại chỉ mới ngắn ngủi có một năm mà...biểu hiện trên mặt cậu chủ thật sự rất đa dạng. Thường xuyên cười không nói...Có lúc còn biết đùa lại.

Thường xuyên bị người khác đùa bỡn mà không biết phải làm thế nào...Cuối cùng lại lớn lên thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ"

Nội tâm của Lệ Minh Viễn tuyệt đối đã tan vỡ.

Cái gì gọi là cuối cùng lại sống thành cái bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ chứ...

Thiếu chút nữa thì Tô Noãn Tâm không nhịn được mà cười ra tiếng. Cô chỉ cảm thấy thím Lý thật sự rất là đáng yêu.

Nếu chú nghe được thì đoán chừng sẽ tức chết.

Liền nghe thím Lý tiếp tục nói: "Bây giờ cậu chủ có Noãn Tâm ở bên cạnh ân cần hỏi han, biết nóng biết lạnh là như thế nào vì thế nên ngược lại cũng không khiến cho tôi lo lắng... Ngược lại thì người tôi lo lắng chính là Lý Mạnh. Thằng nhóc này dù có khuyên như thế nào cũng không nghe. Bảo nó tìm cho tôi một cô con dâu vậy mà vẫn cứ thích liều mạng làm việc giống như anh nó. Tuổi tác của nó cùng với cậu chủ cũng không khác nhau bao nhiều, đều đã lớn tuổi rồi.

Người ta cùng anh không lớn bao nhiêu, sớm con trai có...Cháu trai tôi vẫn còn không biết ở chỗ nào!

Mà ngay cả bóng dáng của con dâu lại không thấy đầu. "

Lúc này liền nghe đột nhiên có một giọng nói trên cầu thang truyền đến nói: "Lý Mạnh đã có người cậu ấy thích."

Thiếu chút nữa thì khiến cho hai người sợ hết hồn.

Thím Lý cũng không suy nghĩ nhiều, chẳng qua là có chút kinh ngạc nói: "Sao? Lý Mạnh có người thích rồi sao?" "Vâng."

Biểu tình trên mặt Tô Noãn Tâm đầy sự hóng chuyện nói: "Chú, là ai vậy! Em đã từng gặp qua sao?" "Chưa từng gặp qua "Vậy thì chú đã gặp qua chưa?" "Từng gặp." "Đẹp không!"

Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: "Tạm được." "Tạm được là cái quỷ gì? Đẹp, nhưng không tính là rất đẹp sao?" "Ừ."

Tô Noãn Tâm lập tức cười híp mắt nhìn thím Lý nói: "Thím nói thím buồn cái gì, cái này không phải là chuyện sớm hay muộn thôi sao!"

Thím Lý lúng túng cười cười nói: "Cậu chủ... người mà

Lý Mạnh thích cũng là người làm chung ở chỗ làm sao?" "Ừ."

Hai tròng mắt của Tô Noãn Tâm sáng lên nói: "Đều làm chung ở tập đoàn Quốc Doanh sao?" "Ừ." "Tầng thứ mấy? Là ngành nào?"

Lệ Minh Viễn nhưởng nhưởng mày nói: "Muốn biết?" Thím Lý cùng Tô Noãn Tâm đồng loạt gật đầu nói: "Muốn!"

Lúc này Lệ Minh Viễn nheo nheo hai tròng mắt lại nói: "Nội tâm tôi u ám? Là bộ dạng sống không giống người?"

Vừa dứt lời thì sắc mặt của thím Lý cùng Tô Noãn Tâm đều đồng loạt biến sắc... Tô Noãn Tâm trực tiếp bật thốt lên: "Em nói chứ...chú ơi sao chú lại có thể nghe lén người khác nói chuyện như vậy chứ?" ТrцуeлАРР.cом trang web* cập nhật nhanh nhất

Lệ Minh Viễn tức giận nói: "Anh xuống lầu rót nước uống thì trong lúc vô tình lại nghe được."

Thím Lý yên lặng sờ sờ tại một cái nói: "Cái đó. Ý của tôi cũng không phải là ý đó, cậu chủ đừng có hiểu lầm tôi." "Bây giờ coi như là tôi đã nhìn ra, có một lời mà Tô

Noãn Tâm em nói quả thật không sai." "Sao? Có thể cho em hỏi là em đã nói ra được câu trạng ngữ nào có tiếng sao?" "Bà tám chính là thiên tính của đàn bà! Chính là câu này!" "Phì...Chú được lắm, em cũng chỉ tùy tiện nói đùa với thím Lý một chút mà thôi...Chú cũng đừng có chọc khiến cho thím Lý lúng túng, sau này em ở nhà nhàm chán đều không người tán gẫu cùng em."

Lệ Minh Viễn "Hừ" một tiếng đi tới mở tủ lạnh ra tự rót cho mình một ly nước lạnh.

Thím Lý lập tức nháy mắt với Tô Noãn Tâm.

Tô Noãn Tâm hiểu ý nói: "Chú... Lời đã nói ra thì đừng nói có một nữa chứ...Làm mọi người đều lo lắng chết đi được. Rốt cuộc là người làm ở tầng thứ mấy, làm ngành nào!" "Chính là không muốn nói cho hai người." "Thôi mà! chú người đừng thù dai như vậy chứ? Thím Lý chỉ tùy tiện nói một chút." "Không sai!" "Hừ, chú ơi chú đừng tưởng rằng em không làm gì được chú! Em không ăn cơm. Dù gì người chết đói cũng là em. Chú có nói hay không!"

Khóe môi Lệ Minh Viễn co quắp lại nói: "Ăn cũng ăn xong rồi còn dám nói những lời này em cảm thất có chút nào đáng tin không?" "Vậy em ngồi xuống đất là nũng không đứng lên nữa!" Vừa nói xong liền ngồi bệch xuồng đất.

Thím Lý, vì thím...chuyện gì con cũng không quan tâm nữa.

Ngay cả mí mắt Lệ Minh Viễn cũng không thèm nhếch lên một chút mà chỉ cầm lấy ly nước liền đi lên trên lầy.

Tô Noãn Tâm liền trực tiếp xông tới ôm lấy bắp đùi của anh nói: "Chú, nếu như chủ không nói cho em biết vậy em liền không buông chú ra!" "Tô Noãn Tâm, không cho phép em càng quấy!" "Là do chính chú tự nói chuyện mà chỉ nói một nửa, câu dẫn người khác như vậy... Thật sự là không có đạo đức nhân tâm!"

Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi nói: "Buông" "Em không buông! Có giỏi thì chủ cứ kéo em lên lầu luôn đi!"

Lệ Minh Viễn trực tiếp bị chọc đến cười ra tiếng. "Buông ra sẽ nói cho em" "Chú nói xong em mới buông...Nếu không chủ chạy mất thì phải làm thế nào?"

Anh là người nói không giữ lời như vậy sao?

Có điều rốt cuộc thì Lệ Minh Viễn cũng phải nói. "Tầng thứ ba mươi lăm, là một người trong nhóm bốn người trợ thủ đắc lực... Nhanh buông tay ra!" "Em còn chưa có hỏi xong đâu! Em nghe mẹ em nói trong bốn vị phụ tá đắc lực ở tầng thứ ba mươi lăm thì có hai trai hai gái. Bọn họ đều là người có năng lực, lĩnh vực hiểu biết lại không giống nhau...chú, dù sao thì chú cũng phải nói cho em biết là lĩnh vực nào chứ!"