Chú Là Của Em

Chương 867: Em không cố ý tiêu nhiều tiền của anh như vậy




Hai người nọ không nói lên lời. Bọn họ chỉ là mấy cậu ấm ăn chơi!

Đừng kích thích bọn họ.

Lệ Minh Viễn không thích qua lại với dạng người như bọn họ đầu.

Cũng chỉ có loại người thanh tâm quả dục không thích tìm phụ nữ như Tần Thiên khi rảnh rỗi sẽ tìm bọn họ chơi một chút mà thôi.

Chờ khi Tô Noãn Tâm và Lâm Xuân Mạn trở về quán cà phê, sau lưng bọn họ có một hàng dài nhân viên cửa hàng đang giúp bọn họ bê đồ.

Khóe miệng Tần Thiên co rút đứng dậy: “Đi dạo xong rồi?” “Hì hì, anh Tần, tốn của anh không ít tiền, anh sẽ không đau thịt chứ?” Trong lòng Tô Noãn Tâm rất thoải mái, vẻ mặt cười tủm tỉm nói với Tần Thiên.

Tần Thiên tức giận: “Các người đang muốn chuyển cả cái cửa hàng của nhà người ta về sao?” "Làm sao? Anh Tần không bỏ ra nổi chút tiền này sao?” “Không phải... Đi dạo xong rồi sao? Đi dạo xong rồi thì trở về”

Lâm Xuân Mạn có chút chột dạ nói: “Tần Thiên Anh không tức giận chứ?" “Anh ta tức giận cái rắm, tất cả đều là tôi mua, tức giận thì đến tìm tôi, không cho phép anh bắt nạt Xuân Mạn” Tần Thiên nhíu mày nói: “Trong mắt cô, tôi là người không bỏ ra nổi mấy chục tỷ sao?” “Tất nhiên là không phải! Anh Tần không để ý đến chút tiền như bọt biển này là tốt, vậy anh nhanh chóng đưa Xuân Mạn về đi, mấy người cũng mau mang đồ đến sau cốp xe của cậu Tần đi, còn mấy người thì đi theo tôi, xe tôi ở bên ngoài. “Vâng, cô Tô.”

Tâm trạng Tô Noãn Tâm rất tốt rời đu.

Lâm Xuân Mạn có chút chột dạ đi theo phía sau lưng Tần Thiên, lên tiếng chào hỏi hai người bạn của anh ta rồi rời đi.

Sau khi cất xong đồ vật, Lâm Xuân Mạn có chút chột dạ ngồi vào ghế phụ bên tay lái.

Toàn bộ hành trình, Tần Thiên không nói gì cả.

Trong lòng Lâm Xuân Mạn rất là bất an nói: “Tần Thiên... Anh sẽ không tức giận chứ?” "Không có. “Vậy là không vui sao?” “Không có. “Cái đó... Em không cố ý tiêu nhiều tiền của anh như vậy... “Anh biết, em không cần phải giải thích, là chủ ý của con nhóc Tô Noãn Tâm kia.” “Làm sao anh biết?” Vẻ mặt Lâm Xuân Mạn tràn đầy kinh ngạc nói. “Anh đâu có ngốc... Hôm nay hai người phụ nữ kia nói em phẫu thuật thẩm mỹ, em rất để ý sao?” “Cái đó... Em sợ anh để ý, cho nên có chút không ngóc đầu dậy được. “Nếu như anh mà để ý thì anh sẽ chọn em sao? “Đây không phải là vì chịu trách nhiệm sao. “Anh cũng có quyền lựa chọn không chịu trách nhiệm! Không phải anh không giúp em nói chuyện, chẳng qua anh cảm thấy đây không phải chuyện to tác gì, không nhất thiết phải đi giải thích với người ngoài.” “Nhưng chú Tần cũng không thèm để ý sao?” “Em không cần lo lắng chỗ bố anh... Cho dù ông ấy có biết thì cũng không có chuyện gì.” “Vâng, em nghe anh “Em chắc chắn là bố mẹ em sẽ thích mấy thứ đã mua chứ?” “Hả? Noãn Tâm nói rất hợp với bọn họ, cho nên chắc là bọn họ sẽ thích... Toàn thứ đắt như vậy, đoán chừng bình thường bố em cũng không dám bỏ tiền ra mua đồng hồ đắt như vậy... Cảm thấy rất lãng phí tiền.” Nhớ đọ*c truyện trên ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!

Tần Thiên thản nhiên nói: “Thích là tốt, nếu không thích thì cho dù có tốn nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng. “Anh yên tâm, chắc chắn bọn họ sẽ thích, ngày mai anh tới chơi thì không cần phải mua quà đâu, hôm nay đã mua rồi.” “Ừ” Anh ta cũng ngại phiền phức.

Cho nên thực tế xem như Tô Noãn Tâm đã giúp anh ta một việc.

Tặng quà quý giá trong một lần là được, không cần phải tặng hai lần.

Sau khi đưa Lâm Xuân Mạn về nhà xong, Tần Thiên cũng về nhà.

Tần Kiên hỏi anh ta mua những gì.

Tần Thiên thành thật trả lời: "Mua cho bố Xuân Mạn một cái đồng hồ đeo tay, mẹ Xuân Mạn một cái vòng ngọc... Xuân Mạn cũng mua cho mình không ít quần áo với túi xách.