**********
Chương 851: Thằng nhóc kia.... còn khổ hơn cháu bây giờ!
Cậu ghe lọt tất cả mọi thứ rồi ghi nhớ vào trong đầu. Đến mức những chuyện khiến cậu tuyệt vọng đột nhiên trở nên không có quan trọng như vậy nữa.
Bởi vì giống như anh họ nói, chỉ cần cậu chịu nổi... Là trái tim sẽ trở nên, mạnh mẽ, sau này sẽ càng lúc càng mạnh.
Có thể bảo vệ được người mà mình muốn bảo vệ Sau khi tiễn Lệ Minh Viễn xong, Lệ Minh Thành quay lại chỗ ông nội.
Cậu từ đầu đến cuối không có chảy một giọt nước mắt, nhưng lúc này lại quỳ trên mặt đất, ghé vào lòng ông nội gào khóc thành tiếng.
Giống như đang phát tiết hết những uất ức trong lòng ra.
Ông cụ Lệ đau lòng xoa đầu cậu nói: “Đứa trẻ ngoan... Trên đời này không có chuyện gì mà nhân loại chúng ta không chịu nổi cả... lúc trước sau khi bác cả của cháu hạ táng xong, thằng nhóc Minh Viễn kia cũng nằm sấp trong ngực ông khóc... Ai da, thằng nhóc kia khóc còn ghê hơn cháu nhiều... khóc đến bất tỉnh nhân sự, khiến ông bị dọa sợ phải vội vàng gọi xe cấp cứu... “Thằng nhóc kia... Còn khổ hơn cả cháu bây giờ! Lúc đó nó mới có mấy tuổi đầu, giống như sau một đêm trưởng thành hơn rất nhiều... "Khi đó, trong bữa tiệc ra mắt dâu mới... Nó thấy mẹ cháu, nó đã nhìn chằm chằm vào mẹ cháu rất lâu rồi mới dời ánh mắt đi.” “Ông cho rằng mẹ cháu đã phẫu thuật thẩm mỹ thành bộ dạng như thế, chắc chắn thằng nhóc kia sẽ không nhận ra... kết quả là ông tính sai” “Nó đã nhận ra nhưng không nói... Đứa bé mới có mấy tuổi mà đã chauws nổi mọi chuyện trong lòng, nhưng cũng từ đó về sau, anh họ cháu càng lúc càng trầm mặc Không thích trao đổi với người khác. “Ông vì muốn di chuyển sự chú ý của nó cho nên tìm rất nhiều gia sư dạy cho nó đủ thứ, nó cũng học tập rất nhanh... Chỗ nào không hiểu cũng đều hỏi ông... sau này trưởng thành, ra ngoài gặp thứ không hiểu cũng phải hỏi ông, phương diện đối nhân xử thế cũng hỏi ông luôn... “Thằng nhóc này rất bướng bỉnh... Nhưng phàm là những ai ông nội nói không thể qua lại là nó trực tiếp cả đời không qua lại với người ta.... Nhiều năm như vậy, bạn bè đáng tin bên người nó chỉ có mỗi một cái Tần Thiên mà thôi.
Lê Minh Thành yên lặng nghe những thứ này, không khocs nữa, còn không nhịn được mở miệng hỏi: “Tại sao anh họ lại như vậy... “Bởi vì tâm tư nó rất mẫn cảm, tâm phòng bị người khác quá nặng. Nếu như không thể là người có thể kết giao thì dứt khoát không thèm qua lại, nó chán ghét phiền phức, lười giữ gìn mối quan hệ ngoài mặt... “Nhưng cháu khác với anh họ... Cháu đang học tập làm tiêu thụ, làm tiêu thụ cần phải khéo léo... qua lại với rất nhiều người.” “Chi nên con đường của cháu với anh họ cháu là khác nhau, giá trị sáng tạo tương lai của hai đứa cũng khác nhau rất lớn... Cứ tìm xong vị trí của mình là được, anh họ cháu là người cầm quyền của nhà họ Lệ, là làm bằng sắt bất động... nó là cháu trai trưởng, sau này đẻ con chỉ có con trai trưởng mới có tư cách thừa kế, con trai thứ hai lại không có cái số tốt như thế.” “Cháu không có dã tâm với vị trí người cầm quyền, ông nội cứ yên tâm đi... Chỉ là từ nhỏ cháu đã không nhịn được muốn thân cận với anh họ, cháu khoe khoang về mẹ của mình cũng là vì muốn trò chuyện với anh ấy mà thôi... muốn anh ấy chú ý tới cháu, chơi với cháu... Cháu nói với anh ấy là mẹ làm đồ ăn ngon cho cháu, đối với cháu rất tốt... Nhưng trong tiềm thức của cháu muốn nói cho anh ấy biết là trong nhà của cháu có đồ ăn ngon, muốn anh ấy đến nhà cháu chơi, mẹ cháu sẽ làm đồ ăn ngon cho anh ấy, chứ cháu thật sự không có ý muốn khoe khoang với anh họ. “Bây giờ cháu mới biết được, cháu với anh họ lại là anh em cùng một mẹ... ông nội, trong lòng cháu vẫn luôn kính nể anh họ, cháu sẽ cố gắng đuổi theo bước chân của anh ấy, làm cánh tay phải tay trái cho anh ấy, cháu muốn giúp anh ấy...