Chú Là Của Em

Chương 797: Lệ Minh Viễn đau đầu




“Ngoan, đứng lên cùng anh tới bệnh viện... Tô Noãn Tâm đực mặt ra: “Tới bệnh viện làm gì?” “Xin lỗi bà Cổ”

Tô Noãn Tâm lập tức lạnh mặt: “Em không muốn xin lỗi bà ta! Bà ta xứng sao?”

Lệ Minh Viễn hơi nhức đầu nói: “Đương nhiên anh biết bà ta không xứng, cho nên em càng phải đi theo anh một chuyển. “Em không đi! Không xứng mà còn kêu em xin lỗi bà ta! Em không phục!”

Lệ Minh Viễn tức quá mà cười, bất đắc dĩ nhéo má cô: “Không nhận lỗi thì sao chúng ta có thể tính sổ với nhà họ CỐ?" “Hả? Tính sổ?” “Phu nhân tương lai của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh dễ dàng đắc tội như vậy sao? Mẹ vợ của anh mà bà Cổ có thể tùy tiện sỉ nhục trước mặt mọi người sao? Nếu lần trước ở trong bệnh viện, họ còn chưa rút kinh nghiệm thì lần này chúng ta sẽ cho họ một bài học nhớ đời!”

Tô Noãn Tâm mờ mịt nhìn anh: “Hả? Còn có thể làm vậy à? Tiên lễ hậu binh? Em nhận lỗi vì hành động lỗ mãng của mình trước, sau đó chủ mới dễ làm khó nhà họ Cố?”

Lệ Minh Viễn buồn cười xoa đầu cô: “Em cũng biết là hành động lỗ mãng hả.” “Em biết, nhưng em không hối hận. Nếu trở lại lần nữa thì em vẫn sẽ làm như vậy.” “Ngoan. Chuyện hôm nay anh đã hỏi rõ ràng, là bà Cổ kêu vệ sĩ của bà ta đánh em trước, em chiếm lý, cho nên có lý do gây khó dễ với họ. Cho nên em tiếp tục ở đây khóc nhè hay đi cùng anh?”

Tô Noãn Tâm lập tức đứng dậy, ôm cánh tay anh dụi mặt: “Em đi với chú.

Lệ Minh Viễn ghét bỏ rút tay mình ra: “Đừng dụi, nước mắt nước mũi không

Tô Noãn Tâm chơi xấu ôm cánh tay anh chùi hết nước mắt nước mũi lên áo. Lệ Minh Viễn đau đầu. Tô Noãn Tâm đắc ý nhìn anh, cười xán lạn nói: “Hừ, ai bảo chú ghét bỏ em! Em cứ lau lên người chú đấy, cho chú dính đầy nước mắt nước mũi!”

Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi, nói: “Tô Noãn Tâm, em còn chọc anh nữa thì anh không mang em đi đầu” “ấy đừng! Em muốn đi! Em sai rồi!”

Lúc này Lệ Minh Viễn lười chấp nhặt với cô. Lớn to đầu rồi, chẳng những chảy nước mũi mà còn chảy quang minh chính đại như thế, lau hết lên áo người ta, cũng không biết thu liễm một chút. *Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!

Trên đường đến bệnh viện, Lệ Minh Viễn đột nhiên phát hiện mu bàn tay của cô nhóc sưng lên rất to, còn đỏ bừng. Ánh mắt anh trầm xuống, cầm tay cô quan sát thật kỹ, nhíu mày: “Bị sao vậy?"

Lúc này Tô Noãn Tâm mới nhớ mình còn chưa mách lẻo đâu, lập tức bĩu môi nhăn mặt nói: “Lúc đánh bà Cổ xong thu tay lại thì em đụng trúng tủ đựng ly bên cạnh, đau chết mất.

Lệ Minh Viễn tức giận nói: “Đánh người khác mà còn có thể làm cho tay mình bị thương. Tô Noãn Tâm, em cũng thật là nhân tài!” “Chú còn trào phúng em nữa chứ. Em sắp đau chết rồi nè." “Sao lúc nãy không đau?” “Lúc nãy em tức quá nên quên đau. .

Lệ Minh Viễn nhất thời không biết nói gì cho phải. “Vừa lúc đến bệnh viện, kêu bác sĩ bằng bỏ cho em. “Vậy thì chú thổi cho em đi.” “Thổi gì?” “Thổi vào chỗ đau, thổi thì sẽ hết đau.