“Chú muốn quyết đấu với em hả?" “Được không?” "Ha ha ha ha, đương nhiên là được. Nhưng em muốn nghỉ một lát, đã lâu không vận động, mệt quá.” " “Ừ” Lê Minh Viễn đưa một chai nước khoảng cho cô, Tô Noãn Tâm tiếp nhận, uống một ngụm lớn, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn chủ.” “Ngoan
Tần Nghĩa đi theo sau: “.. Ngoan cái búa. Chơi được nửa chừng bỏ chạy, Tô Noãn Tâm không ngoan chút nào. Lệ Minh Viễn tốt đến mức đó sao? Anh ta bỗng nhiên không muốn ở lại đây nữa. "Anh, em đi trước đây, có chút việc.
Tần Thiên gật đầu: “Không muốn chơi nữa thì về công ty di." “Vâng.” Nói xong, Tần Nghĩa quay sang chào Tô Noãn Tâm: “Noãn Tâm, anh đi trước đây “Hả? Anh không đánh nữa à?” “Bận chút việc.
Nhìn người mình thích khoe ân ái với một người đàn ông khác là cảm giác thế nào? Người chưa từng nếm trải sẽ không thể nào hiểu được. Trong lòng Tần Nghĩa rất phiền muộn. “Được rồi, vậy thì lần sau lại hẹn ngày chơi bóng với anh tiếp. Bye bye. "Bye bye."
Sau khi Tần Nghĩa rời đi, Tô Noãn Tâm kêu Tiêu Bảo Vỹ và Tiêu Bảo Dương qua đây, vừa lúc sáu người, đánh một trận đấu là vừa đủ, dư một người làm trọng tài.
Cuối cùng đoàn người chơi đầy mồ hôi, vui sướng hưởng thụ cảm giác nhẹ nhàng sau khi vận động. Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm, Tô Noãn Tâm còn vui vẻ đùa giỡn với nhau, một đám đàn ông, lớn nhất là Tiêu Bảo Dương, đã 29 tuổi, nhỏ nhất là Tiêu Bảo Vỹ cũng đã 26 tuổi, Tần Thiên và Lệ Minh Viễn đều 28, nhìn ba cô gái trẻ thanh xuân dạt dào chạy trên sân bóng thì đều cảm thán, cuối cùng họ vẫn thua kém người trẻ tuổi.
May mà Tần Nghĩa thức thời rời đi sớm, khi thì mấy ông già này sẽ chỉ bị đả kích mạnh hơn.
Tô Noãn Tâm vừa chạy lại gần vừa hô to: “Chú bảo vệ em! Ha ha... Dương Diễm với Xuân Mạn muốn đánh em.
Khóe miệng Lệ Minh Viễn cong lên, ôm chầm lấy cô: “Lại làm chuyện gì chọc mọi người tức giận?” “Ha ha, em không có là Xuân Mạn nói đùa muốn tác thành cho Dương Diễm với tiền bối Tiêu, miễn cho bọn em đều có vị hôn phu, chỉ có mình cậu ấy vẫn FA, em bảo chuyện làm mai em rành lắm, em chủ động xin ra trận, xong rồi Dương Diễm đánh em, Xuân Mạn cũng kêu em đừng xằng bậy, cô ấy chỉ đùa thôi, sau đó cùng nhau rượt em."
Lệ Minh Viễn nhìn Tiêu Bảo Vỹ vẻ mặt xấu hổ, cười khẽ: “Đừng càn quấy, chuyện này phải dựa vào duyên phận” “He he, bọn em chỉ đùa thôi.”
Bên kia, nghe Tô Noãn Tâm nói xong, Dương Diễm hoảng sợ không dám lại gần. Mẹ nó, Tiêu Bảo Vỹ còn đang ngồi ngay chỗ đó, người ta đều nghe thấy rõ ràng, xấu hổ lắm biết không?
Tô Noãn Tâm khiêu khích nháy mắt, Dương Diễm chỉ hận không thể bất chấp tất cả xông tới đánh chết cô. Tô Noãn Tâm đúng là... được chủ nhà cô cưng chiều vô đối, đều sắp coi trời bằng vung rồi.
Tần Thiên nhưởng mày cười nói: “Tô Noãn Tâm, cô muốn đổi nghề làm bà mối hả?” “Ha ha ha, tôi thấy chú còn hợp làm bà mối hơn tôi ấy chứ. Chung quy anh Tần với Xuân Mạn còn là do chú tác hợp còn gì.
Tần Thiên suýt nữa tức chết. Thù cũ bị nhắc tới, anh ta hung tợn trừng Lệ Minh Viễn.