Chú Là Của Em

Chương 729: Nếu lời nói hươu nói vượn của cô mà truyền ra ngoài thì hãy tự gánh vác hậu quả




Chờ đến khi đạo diễn Khương uống say thì Lương Thi Diễm đột nhiên ngồi xuống bên cạnh ông ta, vẻ mặt quyến rũ nói: “Đạo diễn Khương, bộ phim mới của anh không định mời tôi gia nhập à? Người ta thích đóng phim của anh nhất mà”

Đạo diễn Khương nhướng mày: “Mời cô tham dự cũng không sao, chẳng qua nữ chính đã được chọn trước rồi”

Lương Thị Diễm cười quyến rũ nói: “Đạo diễn Khương, diễn xuất của tôi đã được anh tán thành, mặc dù ô dù của cô Tổ rất lớn, nhưng dù gì cũng là người mới, các anh nâng cô ta lên quá cao, coi chừng cô ta đóng không đạt thì sẽ trở thành trò cười, ngã từ trên trời xuống, chẳng phải làm hại người ta hay sao?”

Nghe vậy, Tô Noãn Tâm im lặng, Lâm Thư Vũ và mấy nữ diễn viên đều lùi về sau, cách cô ta thật xa.

Đạo diễn Khương nhíu mày, đang định lên tiếng thì bị tiếng cười lạnh của Ngô Thu ngắt lời: “Ảnh hậu Lương nói gì đấy? Noãn Tâm nhà tôi còn chưa sợ bị rơi xuống, không phiền người ngoài bận tâm hộ. “Ngô Thu à, chẳng phải cô không dẫn dắt nữ diễn viên chỉ biết dựa dẫm vào kim chủ hay sao? Bởi vì đám kim chủ trước kia không đủ mạnh, chứ còn đủ mạnh thì cô cũng vui lòng dẫn dắt chứ gì? Thế là trước kia cô đều giả vờ thanh cao phải không?”

Những lời này trực tiếp chọc giận Dương Tiêu Nam, mẹ nó, đang nói vợ ai đấy hả? Dương Tiêu Nam vốn đã say ngà ngà, trực tiếp trừng mắt nói: “Xem ra tối nay ảnh hậu Lương ăn tỏi nên miệng thổi qua, cô về nhà đánh răng đi, đừng làm thổi người khác.

Sắc mặt Lương Thị Diễm khó coi: “Dương Tiêu Nam, anh có ý gì hả? Tôi chọc phải anh hay sao mà anh ăn nói với tôi kiểu đó?” “Cô nói ai cũng được, nhưng nói vợ tôi thì không được!” “Vợ anh?” “Đúng! Ngô Thu là vợ tôi!”

Lương Thị Diễm nhíu mày: “Khi nào mà hai người lại dính líu tới nhau... Sao tôi không biết?” “Cho nên mới nói cô miệng đầy mùi tỏi, thối chết người khác, ai bảo cô là dính líu hả? Tôi với vợ tôi yêu đương từ tám năm trước, cô không biết là vì cô bị mù! Đạo diễn Khương đều biết!”

Sắc mặt Lương Thị Diễm khó coi: “Thế thì đã sao? Tôi lại không nói sai! Chẳng phải Ngô Thu thấy kim chủ của Tô Noãn Tâm đủ mạnh nên mới chịu dẫn dắt cô ta hay sao?”

Ngô Thu cười lạnh nói: “Chẳng phải ảnh hậu Lương cũng vì có kim chủ đủ mạnh nên mới dám kiêu ngạo như thế hay sao?” “Tôi làm gì có kim chủ nào! Ngô Thu, cô đừng nói hươu nói vượn!” “Cần tôi vạch trần ngay bây giờ không?” “Được! Cô vạch trần đi! Nếu lời nói hươu nói vượn của cô mà truyền ra ngoài thì hãy tự gánh vác hậu quả!”

Tô Noãn Tâm cũng đã say ngà ngà, nghe giọng điệu của Lương Thị Diễm, cô bực bội nói: “Ăn nói với chị Ngô kiểu gì đấy hả? Chị Ngô đừng sợ, chị cứ vạch trần đi! Có ai mà chủ không thể trêu vào? Em không tin có người đó!”

Khóe miệng Ngô Thu run rẩy, ngập ngừng nhìn cô. Tô Noãn Tâm nghiêng đầu nói: “Chị Ngô sợ gì? Có chuyện gì em sẽ gánh vác

Ngô Thu cười khổ: “Là người trong nhà của chú em, em có chắc không?” “Người trong nhà chú em?” Tô Noãn Tâm xòe bàn tay đếm: “Nhà chú em có ông cụ Lệ, chú hai, chú ba, chú út, còn có Lệ Minh Thành, Lệ Minh Ngọc... Đàn ông chỉ có chừng đó thôi, ai vậy?”

Lâm Thư Vũ nhíu mày nói: “Ngô Thu, cô dám nói hươu nói vượn thử xem!”

Ngô Thu nhướng mày: “Cô còn chọc tôi thì tôi sẽ nói đấy!” “Tại cô chọc tôi trước!” “Cô trào phúng nghệ sĩ của tôi không có diễn xuất, tôi chọc giận cô trước hả?”