Chú Là Của Em

Chương 711: Đã tặng cho em thì là của em




“Nhưng em xuất thân bình dân, lại không phải cô chủ của danh gia vọng tộc nào... mấy món đồ này em vốn cả đời không dám vọng tưởng sẽ có chúng... Cuộc sống mà chú cho em đã đủ khiến em hài lòng rồi.”

Nhưng em biết không? Những thứ này vốn dĩ nên thuộc về em ngay từ khi em chào đời! Vận mệnh trêu đùa em, vậy thì anh sẽ bù đắp hết mọi thứ mà em đã thiếu thốn.

Lê Minh Viễn nâng tay lau nước mắt cho cô, giọng nói dịu dàng: “Ngoan, tôi sẽ cho em mọi thứ.

Tô Noãn Tâm hít mũi nói: “Chú xấu xa quá “Hửm?” Tốt với em thế mà em còn bảo anh xấu xa u?

Sau đó anh nghe thấy cô nhóc nức nở nói: “Chú thật xấu xa, xấu xa hết mức... chú tốt với em quá chừng, hơn nữa còn càng ngày càng tốt, sau này trừ chú, chắc em sẽ thể ưng được ai, cả đời sẽ không thể thích người khác.

Sắc mặt Lệ Minh Viễn trầm xuống, giọng nói nguy hiểm: “Tô Noãn Tâm, em còn muốn thích ai?” Anh còn chưa từng nghĩ tới chuyện đó, anh luôn cho rằng cả đời này chỉ cần có mình cô nhóc là đủ. Anh vẫn cảm thấy mình cho cô còn chưa đủ nhiều, còn vẫn tiếp tục cố gắng... muốn cho cô nhiều hơn nữa, để cả đời cô có thể vô tư lự.

Vành mắt Tô Noãn Tâm đỏ hoe, nhìn thẳng vào anh nói: “Có thích được ai đầu... khi đã có chú ở đây rồi. “Em còn muốn thích người khác hả?”

Khóe miệng Tô Noãn Tâm run rẩy: “Chú à, chú nhất định muốn cãi nhau với em hả? Chú biết rõ ý em không phải là thế mà.” “Vậy thì cũng không được có ý tưởng đó. “Chú sẽ ghen à?” “Ừ, ghen “Vậy em không nói là được. Nhưng mà chú mua cho em nhiều quần áo đồ trang sức châu báu, giày dép túi xách, còn mua nhiều xe thế này, em có thời gian đâu mà lái hết? Hơn nữa em mới nhận được giấy phép lái xe thôi, nhiều xe như vậy chẳng phải lãng phí hay sao?" “Lúc rảnh rỗi em có thể lái xe “… Người giàu như chủ đều thích chơi kiểu đó à?" “Tô Noãn Tâm, đừng kỳ thị người giàu, bây giờ em cũng là người giàu” “Phụt... Chú, nếu chú không cho em thẻ thì sao em được gọi là người giàu?” “Số tài sản này đều là của em, em là người giàu” “Được rồi... Em cứ có cảm giác như đang nằm mơ ấy, không chân thật gì hết. Chú à, em thật sự sợ hôm nào đó tỉnh mộng sẽ trở về như trước kia, hồi còn chưa gặp chú

Ánh mắt Lệ Minh Viễn trở nên dịu dàng, xoa đầu cô nói: “Đồ ngốc. “Chú không hiểu đâu. “Em ngốc.

Tô Noãn Tâm bĩu môi: “Chú mới ngốc! Chú là đồ con nhà giàu coi tiền như rác! Chú nhìn giới thượng lưu của mình đi, không phải chỉ có mình chú giàu nhé! Chú thấy ai yêu chiều tình nhân như chú chưa? Chú chính là đồ phá gia chi tử đấy nhé!”

Được rồi, cô nhóc bắt đầu xù lông, không phân biện phải trái. Yêu chiều cô mà còn sai lầm à? Khóe miệng Lệ Minh Viễn run rẩy: “Bây giờ anh thu hồi mấy thứ này còn kịp không?”

Tô Noãn Tâm lập tức cảnh giác nhìn anh: “Trễ rồi! Tặng cho em thì đều là của em!” nói rồi, cô chạy về phía những chiếc xe thể thao lấp lánh dưới ánh đèn.

Lệ Minh Viễn bật cười đuổi theo cô. Tô Noãn Tâm chạy tới trước một chiếc xe thể thao màu hồng, lấy chìa khóa xe đặt trên nóc xe, bấm nút mở khóa. Cánh cửa mở ra, cô ngồi vào trong xe. Lệ Minh Viễn không yên lòng nên cũng mở cửa ngồi vào ghế phụ. Cô nhóc mới nhận được giấy phép lái xe không lâu, còn chưa thành thạo, nhất là tốc độ của xe thể thao còn nhanh hơn xe thường gấp nhiều lần. “Chú làm gì đấy?” “Trông chừng em “Chú đừng khinh thường em. Em lái chậm chút thì có sao đâu.