**********
Nhưng vấn đề là Cô Tô thực sự dám vào phòng người khác để đọc thoại vào buổi tối.
Điều này đã đủ để tổng giám đốc bùng nổ
Đó là vua ghen đó, thậm chí ngay cả anh ta cũng đề phòng!
Lý Mạnh trong lòng thở dài: “Tôi biết phải làm thế nào rồi, quản lý Ngô đừng lo lắng, tôi sẽ báo cáo những chuyện này với tổng giám đốc “Có chuyện gì vậy?”
Lệ Minh Viễn ngủ trong phòng ngủ chính của phòng tổng thống do Lý Mạnh đặt, còn anh ta ở phòng ngủ thứ hai.
Anh ta trả lời điện thoại và bây giờ đang ở phòng khách.
Lệ Minh Viễn vừa ra khỏi phòng, nghe được những lời này thì không khỏi hỏi.
Lý Mạnh sửng sốt một chút nói: “Tổng giám đốc, anh thức rồi.” “Ừm, đã xảy ra chuyện gì à?” “Ừm, cô Tô có chuyện “Hả?” Có gì đó không ổn? Cái quái gì thế này?
Thấy Lý Mạnh do dự mà dừng lại, Lê Minh Viễn thờ ơ nói: “Nói đi.” “Tổng giám đốc là do anh bảo tôi nói, bây giờ toàn bộ mạng đang lan truyền rằng cô Tô đã cắm sừng anh đó. Cắm sừng.
Khóe miệng Lệ Minh Viễn giật giật: "Nhiếp Hạo?”
Lý Mạnh kỳ quái nhìn anh nói: “Tổng giám đốc, anh đã biết?”
Thật sự là anh ta!
Lệ Minh Viễn mím chặt môi nói: “Sau đó thì sao?” “Có bằng chứng là kết luận cô Tô xông vào phòng Nhiếp Hạo vào ban đêm và dụ dỗ tận hai lần. Nhiếp Hạo mở cửa cho cô Tô vào, và cả đêm cô Tô không hề rời phòng, đến sáng hôm sau phóng viên thậm chí còn lao vào và chụp ảnh họ.
Mắt Lệ Minh Viễn trầm xuống, nhẹ giọng nói: "Đoạn video đâu?” “Trong máy tính, tổng giám đốc cứ bấm phát lại.
Sau khi Lệ Minh Viễn xem hết video và những lời mắng nhiếc trên mạng thì Lý Mạnh gần như chết cóng bởi sự lạnh lẽo thoát ra khỏi người anh.
Lệ Minh Viễn gần như nghiến răng nghiến lợi: “Tô Noãn Tâm!” “Tổng giám đốc bình tĩnh, theo lời giải thích của Ngô Thu thì tối hôm đó cô Tô đã đi cùng cô Minh Dao, nhưng Minh Dao đã bị photoshop biến mất nên mới chỉ còn có cô Tô đã tới gõ cửa phòng ảnh đế Nhiếp hai lần. Còn có đoạn video trong căn phòng..
Lệ Minh Viễn nhẹ nói: “Tìm người khôi phục video rồi đăng lên mạng
Chết tiệt!
Tổng giám đốc không nói gì, trước tiên xử lý vấn đề rồi mới nói chuyện?
Chắc chắn, vị trí của cô Tô trong tâm trí tổng giám đốc của họ không hề thấp. “Vâng, tổng giám đốc, tôi sẽ sắp xếp một vài người đến làm ngay! Những bài viết chửi bởi đó anh có muốn xóa không?” “Không cần. “Hả? Vậy thì để cô Tô bị mắng thế này?” “Cô ấy nên bị mắng!”
Lý Mạnh không thể đoán ra tổng giám đốc là cái gì, anh tin tưởng cô Tô, hay là không tin
Đang định đi thì nghe thấy Lệ Minh Viễn bấm một dãy số, đầu dây bên kia hét lên: “Tần Thiên, cô nhóc của tôi bị bắt nạt ở trong nước như vậy mà cậu còn không giúp đỡ sao? Cậu muốn xem kịch à?”
Vẻ mặt của Tần Thiên không chút thay đổi, giọng điệu giễu cợt: “Tô Noãn Tâm cắm sừng cho anh em tôi, tôi không giẫm lên cô ấy thì đã tốt lắm rồi, còn giúp cô ấy nữa sao?” “Ha, Tần Thiên, cậu thù dai thật đó? Cậu chờ đi.” “Đừng! Ông đây sợ cậu rồi! Ai nói tôi không quan tâm đến chuyện đó! Nhưng mà cậu nghĩ tôi có thể xoay sở chuyện này làm sao? Tôi không tìm được manh mối nào, mạng của Minh Dao cũng là do Lục Viễn Phương đã đích thân đến trường và đe dọa Kỷ Vân Như bằng mạng sống của con trai bà ta thì mới có thể đổi lại đó. “Bạch Kỳ Sương tức giận tới mức nhập viện, sau khi cấp cứu mới nhặt được về một cái mạng. Thanh danh của cô nhóc nhà cậu chỉ bị tổn hại một chút, khi cậu trở lại chỉ cần dẫn cô ấy đi vòng quanh trước mặt công chúng. Với dáng người cực phẩm như cậu thì cảm thấy cô nhóc đó có thể thích một tên ảnh để đó sao? Chuyện đơn giản như vậy, mà cậu còn ở đây mà làm khó dễ tôi?”