Buổi tối người hâm mộ bên ngoài rốt cục không liên tục xuất hiện.
Tô Noãn Tâm và Mộ Diệc Thần không bao giờ rời khỏi phòng khách sạn ngay cả khi đã ăn cơm.
Khi đã đến giờ ăn tối, Nhiếp Hạo đột nhiên mang hộp đồ ăn mang đi và gõ cửa bên ngoài.
Mộ Diệc Thần mở cửa, vừa nhìn thấy anh ta liền khách sáo gật đầu chào: “Ảnh đế Nhiếp."
Nhiếp Hạo gật đầu về phía cô ấy và nói: “Tôi đã bảo trợ lý mua một ít đồ bên ngoài, chúng ta cùng nhau ăn một ít
Vừa nói, anh ta vừa mang chiếc hộp mang đi và đi về phía Tô Noãn Tâm nói: “Cô đói chưa?”
Lúc này thì đôi mắt của Tô Noãn Tâm sưng đỏ, vẻ mặt đầy oàn khí nhìn anh ta, nói: “Rõ ràng là cả hai người đều gây ra scandal nhưng tại sao anh không bị ảnh hưởng gì?”
Nhiếp Hạo nhẹ giọng nói: “Bởi vì tôi nổi tiếng?" “Phụt, cái gì thế này?"
Mộ Diệc Thần dở khóc dở cười nói: “Cô Tô, ảnh để Nhiếp nổi tiếng gần 20 năm rồi. Lượng người hâm mộ của của anh ta ít nhất cũng đã lên đến hàng trăm triệu và họ đều là những người hâm mộ trung thành. Càng nhiều người hâm mộ loại này thì càng cực đoan, cô cùng anh ta gây ra vụ scandal thì đám người hâm mộ kia sẽ chỉ nghĩ rằng cô đã làm ô uế ảnh để Nhiếp. “Thật quá bất công!”
Nhiếp Hạo chớp mắt nhìn cô nói: “Nếu cô cảm thấy tôi hủy hoại thanh danh của cô thì tôi không ngại chịu trách nhiệm, nhưng tôi không có hứng thú với cô, chỉ có thể cưới cô mà thôi.”
Tô Noãn Tâm nói với vẻ mặt sững sờ: “Cái quái gì vậy?”
Mộ Diệc Thần giải thích: “Đó chỉ là một cuộc hôn nhân có danh nhưng không có thực “Phốc, không cần đâu! Tôi có chồng sắp cưới rồi.”
Nhiếp Hạo híp mắt nói: “Nếu chồng sắp cưới của cô vì chuyện này mà hiểu lầm cô, không cần cô nữa thì tôi không ngại chịu trách nhiệm chuyện này cả đời. Vì lẽ đó nên cô cũng không cần quá căng thẳng” Mặc dù đó là lệnh của Kỷ Vân Như, nhưng mà Nhiếp Hạo cảm thấy có lỗi trong lòng.
Vì vậy, những gì anh ta nói ở đây cũng là sự thật.