Bộ phim còn vài phút nữa mới chiếu, hàng phía trước đã có không ít diễn viên ngồi, những hàng ghế sau cũng có không ít diễn viên khác trong giới nhận được vé mời đến xem phim.
Lý Ngọc Lĩnh và Đường Linh cũng có mặt.
Thấy Tô Noãn Tâm đi ngang qua, các cô theo bản năng nhìn về phía sau.
Không biết vị hôn phu trâu bò kia có đi chung không.
Sau đó hai người phát hiện, hàng cuối cùng đúng là có một người đàn ông đang ngồi thật.
Có điều người kia đội mũ và mang khẩu trang, hai người không biết anh có phải là người mà họ nhìn thấy buổi tối hôm đó không.
Nhưng mà với tác phong kia tám chín phần mười là đúng rồi.
Hai người nhìn nhau một cái, đều phát hiện đối phương cũng đã động tâm giống mình.
Tô Noãn Tâm hoàn toàn không chú ý tới hai người bọn họ, cô không biết mình chỉ vừa rời đi một chút, chủ nhà cô đã bị người khác theo dõi.
Lúc này, cô vừa đến hàng phía trước. Thừa dịp đạo diễn Khương không chú ý, cô nhảy vèo ra “hù” một tiếng rõ to, dọa ông ta giật cả mình.
Đạo diễn Khương che ngực mắng to: “Con bé hư này, cô tưởng tôi còn là trai trẻ đôi mươi à! Tôi không chịu nổi hù dọa đâu nhé! Nếu dọa tôi đứng tim, cô bồi thường nổi không đó!”
Tiêu Bảo Vỹ và Dương Tiêu Nam ngồi một bên cười ha ha, còn không quên giơ ngón cái tặng cho Tô Noãn Tâm một like.
Toàn bộ nữ diễn viên trong giới giải trí, người dám đùa giỡn với đạo diễn Khương phỏng chừng cũng chỉ có một người trước mắt này mà thôi. Có điều da mặt cô dày như tường thành, cho dù bị đạo diễn Khương mắng, biểu tình trên mặt cô vẫn chưa hề thay đổi, vẫn cười xán lạn như hoa. “Đạo diễn Khương, tôi giúp ông rèn sự dũng cảm thôi mà! Cho ông được nếm thử cảm giác khi bọn tôi đang chuyên chú đóng phim, ông lại đột nhiên lớn giọng hô một tiếng làm chúng tôi sợ điếng người.
Dương Tiêu Nam cùng Tiêu Bảo Vỹ nghe vậy, sôi nổi phụ họa nói: “Đáng lắm!”
Đạo diễn Khương tức giận nói: “Cái đó là thói quen của tôi rồi, sửa không được! Thấy ai diễn tệ quả là không nhịn được!" “Không có gì, khi đóng phim ông là lớn nhất, còn khi đóng xong thì bọn tôi mới là lớn nhất. Đến lúc đó bọn tôi rống bù lại là được!”
Có phóng viên đang phỏng vấn bên kia, nhìn thấy cô bé này đột nhiên nhảy ra, nhịn không được quay camera về phía Tô Noãn Tâm hỏi: “Xin hỏi, cô cũng từng đóng phim của đạo diễn Khương rồi sao?”
Tô Noãn Tâm nhìn lướt qua camera, kinh ngạc nói: “Có phỏng vấn tại hiện trường luôn à?" “Do đây là lần chiếu đầu, phải làm công tác tuyên truyền. Cho nên có phóng viên đến là chuyện bình thường. “Ơ? Thế tôi phải trả lời như nào đây?” “Cứ trả lời đúng sự thật là được. “ồ” Tô Noãn Tâm quay đầu lại, đối mặt màn ảnh trả lời câu hỏi của phóng viên: “Đúng vậy. Tôi có chụp một bộ phim của đạo diễn Khương, nhưng bộ này sang năm mới chiếu, hơn nữa chỉ là một vai phụ thôi.” “Oa! Vậy là phim Tết năm sau, chúng ta có thể nhìn thấy cô gái này rồi. Cô ấy xinh đẹp quá!” “Cảm ơn đã khen” “Như vậy, xin hỏi cô có đánh giá như thế nào đối với đạo diễn Khương?” “Đạo diễn thiên tài! Là đạo diễn cấp bậc bảo vật quốc gia! Tuy tính tình ông ấy siêu tệ, nhưng phim nào được ông ấy làm đạo diễn đều rất tuyệt! Là một người mà tôi rất kính trọng”
Đạo diễn Khương ngồi ở một bên, gương mặt già không khỏi đỏ bừng lên.
Cô nhóc này xem trọng mình đến vậy sao? “Xem ra cô đánh giá đạo diễn Khương rất cao. Cô xác nhận lời này là thật lòng, mà không phải là do có đạo diễn Khương ngồi đây nên mới nịnh hót đó chứ?”
Tô Noãn Tâm cảm thấy, bọn phóng viên luôn rất thích kiếm chuyện.
Bởi vì chỉ có kiếm chuyện, thì mới có chủ đề nóng đăng lên. Cô hơi mỉm cười nói: “Tôi không hề nịnh hót, những lời tôi nói, đều là thật lòng. “Thật sao? Thoạt nhìn cô rất nhỏ tuổi, còn nhỏ như vậy đã được đạo diễn Khương nhìn trúng, cho đi chụp phim Tết sao!”
Trời đất.
Đây quả thật là không khai thác được tin tức thì có chết cũng không buông tha mà!