"Bẩn thì đem giặt rửa là được, không sao?” "Vậy muốn đổi hay là muốn đi giặt rửa nhà em không có máy giặc đầu, em giặt tay cho anh, lạnh chết luôn
Lệ Minh Viễn tâm trạng không vui nói: “Tự anh giặt “Xì, không phải em xem thường chú chỉ sợ là anh đến đánh giày còn không biết, còn muốn giặt đồ sao." ….” Anh thật sự không biết. "Ha ha, em đoán đúng rồi đúng không!” “Ăn sáng đi. "Giày của chú, giẫm phải bùn rồi lát nữa ăn xong, em giặt cho, anh ở bên cạnh nhìn mà học hỏi để tránh sau này sa sút, đến giày của mình cũng không biết giặt.
Lệ Minh Viễn đột ngột đảo mắt.
Anh chưa từng làm qua những việc này, nhưng không có nghĩa là anh không biết.
Cô nhóc xem thường người khác này.
Nhưng nói thế nào thì cô nhóc này tuổi tuy còn nhỏ nhưng lại rất đảm việc nhà.
Sau khi ăn sáng, liền bắt đầu dọn dẹp trong sân. Quét sạch sẽ xong, thì bắt đầu giặt đồ dùng ấm nước điện nấu một nồi nước nóng, đổ vào chậu, rắc thêm ít bột giặt, cởi giày và tất, giẫm lên.
Lê Minh Viễn nhìn đôi chân trắng nõn mềm mại của cô. Khóe miệng giật giật nói: "Quần áo đều dùng chân để giặt sao?” “Quần áo mùa đông khá là dày, dùng tay giặt không nổi đâu!” "Tại sao không mua máy giặt?” “Trước đây mẹ em rất tiết kiệm, hơn nữa quần áo của em và của mẹ cũng rất ít, giặt cũng không mệt lắm. Sau đó nhà cũng không có ai ở, nên mới không mua, dù sao thì thứ bảy mẹ em đi làm rồi. Nơi này cũng không ai ở cả.”
Lệ Minh Viễn gật đầu: “Anh giúp em "Chú à, anh cũng đâu có biết giặt đầu” "Ai nói anh không biết!
Lệ Minh Viễn học theo cô cởi giày cởi tất, bước vào trong chậu giặt.
Những năm trước đây Tô Noãn Tâm dùng chậu gỗ để giặt quần áo, sau này thì dùng bồn nhựa để giặt.
Bồn nhựa tuy lớn nhưng dù sao thì nó cũng bằng nhựa.
Lệ Minh Viễn vừa bước vào, Tô Noãn Tâm liền nghe thấy một tiếng động, mặt cô biến sắc: “Trời ơi! Chú à, chú làm vỡ chậu rồi.”
Lệ Minh Viễn: “Cái quái gì vậy, anh còn chưa bắt đầu giẫm, mới chỉ bước vào thôi mà.” Anh liền nghe thấy tiếng của Tô Noãn Tâm hét lên: “Mẹ, mẹ ra đây nhanh đi, chú làm vỡ chậu giặt đồ rồi.” Lệ Minh Viễn xấu hổ.
Tô Ngọc Mỹ nghe tiếng cô gọi, liền đi ra, nhìn thấy nước trong chậu bắt đầu chảy ra, không khỏi bật cười, nói: “Minh Viễn, đây là cái chậu nhựa. Không chịu nổi sức nặng của con.”
Lệ Minh Viễn tràn ngập vẻ không thoải mái: “Vì Noãn Tâm cười con, giặt quần áo cũng không biết giặt, giày cũng không biết giặt, con mới bước vào.”
Tô Ngọc Mỹ nhanh chóng nhìn chằm chằm Tô Noãn Tâm: “Tô Noãn Tâm. Mẹ đã nói con không được bắt nạt Minh Viễn rồi mà! Con làm sao vậy, mỗi lần Minh viễn tới, con đều chọc giận thằng bé!” "Mẹ, con không có. "Còn không mau rửa chân bước ra, quần áo để đây, một lát mẹ làm xong việc rồi ra giặt!” "Vậy con đi mua cái chậu khác nha ”Dẫn Minh Viễn theo, để Minh Viễn không thấy buồn chán.
Tô Noãn Tâm cong môi lên nói: “Con biết rồi mẹ!”
Sau đó cô tức giận trừng mắt nhìn Lệ Minh Viễn, trong miệng lẩm bẩm: “Chú thật xấu xa, lần nào cũng mách mẹ”
Lệ Minh Viễn giả vờ như không nghe thấy gì nhưng trong lòng lại có một loại vui vẻ không tên.
Đợi ra ngoài cùng Tô Noãn Tâm, mua một cái chậu trở về lại đổ nước mới vào, hai người cùng đứng trong chậu giấm.
Tô Noãn Tâm cười hạ hạ nói: “Chú, chơi vui nhỉ.
Lệ Minh Viễn lần đầu tiên làm việc này cảm thấy rất mới lạ, khỏe môi cong lên: “Không tệ.