Chú Là Của Em

Chương 568: Đưa số tài khoản cho ông, ông chuyển tiền mừng tuổi cho con




“Ông nội đừng quá lo lắng! Cháu trai dĩ nhiên là phải hiếu thuận với ông nội rồi! Ngay cả bố con, con cũng không có hiếu thuận như vậy! Nhưng vì sao con phải hiếu thuận với mẹ con Lê Kiên? Bọn họ xứng sao?” “Những cái đó là ông muốn cho bọn họ “Ông nội muốn mang tiền riêng của mình vào quan tài sao? Ông muốn lấy lòng bà nhỏ, lấy lòng con cháu mà sao lại dùng tiền của con?” “Đó là tiền của ông, ông muốn dùng thì dùng, không muốn dùng thì liền giữ lại! Con có vấn đề gì sao?” “Vậy cũng không được! Bọn họ không xứng để con hiếu kính! Tiền của con kiếm được sẽ để lại hết cho con của con, cháu của con. Ông nội không biết điều này sao?” “Cái đồ nghịch tử nhà con! Con muốn làm cho ông nội tức chết hay sao? Đối với nhóc con kia thì hào phóng, đối với người nhà họ Lê thì nhỏ mọn như vậy!” “Ông nội cùng từng làm chủ cái dòng họ này, sao ông lại đi so đo với một đứa trẻ như vậy?” “Ông không quan tâm! Con không cho Lệ Kiên nhà tân hôn cũng không sao cả. Nhưng máy bay tư nhân và du thuyền kia, con nhất định phải mua cho ông!”

Lê Minh Viễn dở khóc dở cười Không ngờ, chỉ sau một buổi, ông nội của anh lại trở thành một ông lão ngoan cố, cố tình gây chuyện như vậy.

Nhưng không hiểu sao, chính điều đó lại khiến cho anh có cảm giác thân quen. Tựa như khe hở trước đó đã được lấp đầy, mối quan hệ lại trở về như ban đầu. "Không thì như vậy đi bây giờ, con vẫn chưa có tiền, đợi đến khi nào có tiền, con sẽ bảo nhóc con kia mua cho ông, được không? Dù sao đó cũng là tiền của nhóc con đó”

Ông cụ Lệ tức giận nói: "Vậy chẳng khác nào ông lại đi dùng tiền của phụ nữ cả! Người ngoài biết được thì ông còn mặt mũi sao? Ông muốn con mua cho ông! Dùng tài sản của con mua cho ông!” “Phải ông nội phải đợi thôi.” “Đợi đến khi nào?” “Bằng giờ này sang năm?" “Không biết ông có thể sống được tới lúc đó không! Sớm muộn ông cũng sẽ bị con chọc cho tức chết mà! Quá lâu, ông không đợi được!” “Nếu ông nội đã gấp gáp như vậy, hay là ông nội tự bỏ tiền ra mua. Đợi đến lúc tích đủ tiền, con sẽ trả lại cho ông

Toàn bộ nhà họ Lệ này, ông nội của anh chính là người có nhiều tiền nhất.

Vậy mà ông còn đòi tiền của anh, ông không cần mặt mũi nữa sao?

Nhưng ông rất ngoan cố anh đành phải dỗ dành ông. “Con nói chuyện phải giữ lấy lời? Được, viết cho ông một cái giấy nợ đi!”

Khóe miệng của Lệ Minh Viễn co giật: “Ông thực sự phải làm như vậy sao?”

Ngay cả cháu trai ruột của mình ông cũng không tin?

Cuối cùng, Lệ Minh Viễn không có cách nào khác, đành phải đóng dấu vào tờ giấy ghi nợ ông nội đưa cho.

Nhưng cũng may, dỗ dành ông nội như vậy, hiệu quả cũng không tệ. ít nhất vào buổi tối, lúc Tô Noãn Tâm và Lệ Minh Viễn cùng ngồi ở trong nhà đón giao thừa với ông nội, thái độ của ông nội đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ.

Tô Noãn Tâm nhìn thấy khỏe môi của anh hơi cong, tâm trạng không tệ, liền vội vàng nói: “Em muốn nói chuyện với mẹ. “Ngoài trừ mẹ của nhóc ra, nhóc con không còn người thân nào sao?” “Không có a. Mặc dù trước kia, cháu cũng có mấy người họ hàng, nhưng sau khi mẹ của cháu bị bệnh, muốn vay tiền của bọn họ, bọn họ đều vô tình mà đoạn tuyệt quan hệ “Cái này thì gọi là họ hàng gì chứ? Không muốn cho vay tiền liền đoạn tuyệt quan hệ sao?”

Tô Noãn Tâm cười khổ: “Ông nội! Ông xuất thân cao quý, sẽ không thể trải qua chuyện này. Đối với người bình thường bọn con, chuyện này là điều rất bình thường” “Nói như vậy nhóc con cũng thật là đáng thương. Nào, đưa số tài khoản đây, ông nội chuyển tiền mừng tuổi cho con!” "Không cần đầu ạ! Không cần đâu ạ! Tối qua, chú ấy đã cho hai mẹ con con một hồng bao thật lớn rồi ạ! Con đã rất vui rồi! Hôm nay ông lại cho con một hồng bao như vậy, theo lẽ thường tình, chuyện này thật là không theo phải phép.