Trên đời này, có một số người, nếu như cả đời không gặp thì sẽ không sao. Nhưng mà một khi gặp lại thì tình yêu của bản thân mình đối với người ta nhất định sẽ không chịu sự khống chế của bản thân mà chạy ra ngoài. “Không có việc gì. Tôi chỉ muốn dặn anh, hãy cố gắng sống tốt, sống vui vẻ là được rồi.
Mũi của Lục Viễn Phương bắt đầu chua chua rôi.
Sao có thể sống tốt, sống vui vẻ được cơ chứ? Không có cô ấy, ông ta chỉ là một cái xác biết đi, chứ không có linh hồn mà thôi.
Vui vẻ làm thế nào được chứ? Lục Viễn Phương nở một nụ cười chua chát.
Ông ta nói: “Em quan tâm tôi sao?” Bạch Kỳ Sương hít mũi một cái, ủy khuất nói: “Không được sao?”
Đương nhiên được. Nhưng mà, em có biết là chỉ một câu quan tâm nhỏ bé của em cũng có thể làm cho trái tim đã bị cháy thành tàn tro lại một lần nữa bùng cháy sao?
Lục Viễn Phương đột nhiên lấy hết dũng khí, xoay người lại nhìn thẳng vào mắt Bạch Kỳ Sương.
Ông ta phát hiện, người phụ nữ mà ông ta luôn luôn cất giấu trong lòng, bây giờ trên khỏe mắt đã bắt đầu có vết nhăn rồi, nhưng mà đôi mắt kia vẫn trong trẻo như thế, vẫn đẹp như thế.
Đối với ông ta mà nói, vẫn luôn luôn có sức hút mãnh liệt chết người. Ông ta may mắn làm sao, có thể thấy được trong đôi mắt của cô ấy vẫn còn ông ta, vẫn còn rất rõ ràng.
Bạch Kỳ Sương bị hành động đột nhiên quay người lại của Lục Viễn Phương làm giật mình, cô ấy hoảng sợ, vội vàng giải thích nói: “Tôi không có ý gì đầu. Anh đi đi” “Em gọi tôi lại chỉ để bảo tôi đi đi hả?” “Tôi...chỉ nghĩ nói với anh một câu đó thôi” “Nói xong rồi nên đuổi tôi đi?”
Bạch Kỳ Sương cúi thấp đầu xuống dưới đất “Chứ còn gì nữa đâu. “Tôi cứ không đi đấy. Tôi cứ ở đây, nhìn em năm phút rồi mới đi đấy
Thật sự là chả thay đổi gì cả, cứ như đứa trẻ không chịu lớn vậy.
Hai người đứng cách xa mà nhìn nhau, không ai dám bước thêm một bước nữa.
Bởi vì họ đều biết họ bây giờ không có tư cách đó.
Nhìn nhiều thêm vài phút cũng đã là một sự xa xỉ rồi.
Ngô Thu an ủi các nhân viên của mình, cho bọn họ tan làm sớm, ngày mai làm việc lại bình thường.
Sau khi xong việc, cô ấy đi ra, nhìn thấy Bạch Kỳ Sương vẫn còn đứng nguyên không động đậy tại đó, mà Lục Viễn Phương thì đã không thấy đâu rôi.
Nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của cô ấy, Ngô Thu không khỏi thở dài nói: “Cậu cần gì phải thế chứ. Đứng ở đây đau buồn một mình có ích gì không?” “Thu à, tim tớ đau quá “Đau cái gì mà đau hả. Cậu đừng có nói với tớ là cậu vẫn còn chưa quên được Lục Viễn Phương đấy nhé.” "Tớ cứ tưởng rằng mình đã không sao rồi, cũng đã hết hy vọng rồi. Nhưng mà tại sao lúc gặp lại, tim tớ lại đau thế này? Tớ có thể cảm giác được bây giờ anh ấy sống không được tốt, rất đau khổ. Anh ấy chưa từng lừa dối tớ, anh ấy nói anh ấy chưa từng động vào Kỷ Vân Như một lần thì anh ấy tuyệt đối không có động qua.