Tô Noãn Tâm uể oải đáp lại: “Ồ." Nhưng trong đầu cô lại đang nghĩ chủ không cần cả tiền nuôi hoa cô gửi rồi... nên làm sao mới tốt đây.
Hình như lần này đã làm chủ nhà cô mích lòng quá rồi. Cô thề là lần sau cô sẽ không uống rượu nữa đâu!
Cô mà uống say thì thực sự quá là cầm thú.
Nhưng biết làm sao, lúc này Tô Noãn Tâm còn chuyện phải làm nên cô cũng không dư thời gian nghĩ mấy chuyện này.
Cô vội vàng chuẩn bị rồi cùng Dương Diễm vội vội vàng vàng đến nhà họ Lâm.
Kết quả là vẫn đến muộn.
Tối nay Lâm Xuân Mạn ăn mặc như một cô công chúa nhỏ đứng ở cửa tiếp đón khách khứa.
Vẻ mặt cô ấy chẳng chút vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Dương Diễm cùng Tô Noãn Tâm ngày thường đều không thích đi giày cao gót mặt mày lạnh đến ửng đỏ, đi giày cao gót nhanh chân chạy qua bên này thì những trách cứ trong lòng cô ấy đều không còn nữa.
Cô ấy vui vẻ chạy nhanh qua. “Dương Diễm! Noãn Tâm! Cuối cùng các cậu cũng đến rồi!” “Xuân Mạn, sinh nhật vui vẻ!” “Này, quà sinh nhật này!” “Oa... dây chuyền thủy tinh đẹp quá đi! Noãn Tâm tớ thích lắm!”
Dương Diễm nhướng mày, nói: “Còn của tớ thì sao?” “Của cậu mình cũng thích nữa... Chỉ là cậu tặng sách tớ đọc không vào mà, ha ha ha... Nhưng nếu là cậu tặng tớ thì tớ sẽ nhẫn nại đọc hết!” “Như vậy còn được.” “Ha... Nào có ai tặng quà sinh nhật mà lại tặng dây chuyền với sách kém sang thế này... Tiệc sinh nhật của nhà họ Lâm thật đúng là loại người nào cũng có thể đến tham gia nhỉ!”
Bỗng có một giọng nữ xen vào giữa bọn họ.
Lâm Xuân Mạn ngước mắt nhìn về phía người vừa đến liền thấy được cô chủ nhà họ Lan, cô chủ nhà họ Kỷ, cô chủ nhà họ Cố... Còn có cô chủ của mấy dòng họ nữa đều tụ tập đến đây.
Cô ấy vô thức nhíu mày.
Cô ấy nhớ là không nhờ mẹ cô ấy mời một số người trong số bọn họ.
Nhưng mẹ cô ấy hẳn đã mời một vài dòng họ có quan hệ khá tốt, còn về chuyện trong nhà sắp xếp ai đến tham gia bữa tiệc thì cũng không biết được.
Nghĩ như vậy, Lâm Xuân Mạn liền đã hiểu rõ,
Hôm nay là sinh nhật của cô ấy nên cô ấy cũng không muốn gây chuyện, nhưng nếu là lúc bình thường thì chắc chắn cô ấy đã đáp trả rồi. . Truyện Lịch Sử
Cô ấy cười nhạt, nói: “Chào mừng mọi người đến tham gia tiệc sinh nhật tôi... Mẹ tôi cùng bà chủ các nhà khác đều ở bên trong, để tôi dẫn mọi người vào trong gặp mặt?”
Lan Bảo Khiết dẫn đầu uyển chuyển cười, nói: “Vậy làm phiền cô chủ Lâm rồi.” “Chỉ là cô chủ Lâm vì chúng tôi mà bỏ rơi hai người bạn này thì cũng không hay lắm nhỉ?”
Lâm Xuân Mạn khẽ cười, nói: “Tôi dẫn mọi người qua đó rồi trở lại với bọn họ sau.”
Dương Diễm vội vàng nói: “Xuân Mạn, cậu cứ bận việc của mình đi, tớ với Noãn Tâm tùy ý đi loanh quanh là được rồi.”
Lâm Xuân Mạn nói nhỏ bên tại Dương Diễm: “Dương Diễm, cậu đừng để ý đến bọn họ, tớ đuổi bọn họ đi rồi sẽ quay lại với hai cậu! Yên tâm, trong lòng mình, hai cậu là quan trọng nhất, muốn chơi trò châm ngòi ly giản mà cũng không xem thử tình cảm giữa bọn mình vững vàng đến nhường nào.”
Dương Diễm thầm cảm động, cười nói: “Xuân Mạn ngốc, bọn tớ còn không hiểu cậu sao, cậu mau đi đi! Tớ với Noãn Tâm không sao đâu.” “Ừm, chút nữa tớ dẫn các cậu đến phòng tớ để tránh bị quấy rầy!” “Được.” Cầu còn không được.
Dương Diễm chưa từng tham dự cũng không thích ứng được với kiểu tiệc tùng của người giàu có.
Tô Noãn Tâm càng không so đo chuyện này mà cả quá trình đều rất lơ đãng.
Ngay đến cả chuyện người khác chế giễu quà sinh nhật mà bọn họ tặng Lâm Xuân Mạn là thiếu đẳng cấp thì cô cũng lười đáp trả lại.
Trái lại là tầm mắt của đám người Lan Bảo Khiết lại chưa từng rời khỏi người có
Trẻ đẹp tươi tắn, tướng mạo xinh đẹp... Trong như đã trang điểm qua nhưng cô nhóc đã xinh đẹp hệt như búp bê, làn da như em bé, dáng người nhỏ nhắn nhưng tỉ lệ rất đẹp.