Cái đồ con hoang như mày có tư cách để chửi tao sao
Sau khi Kỷ Vân Như nhận được một báo của Tân Viên thì đã cử người theo dõi nhất cử nhất động của Tô Noãn Tâm.
Nhưng không ngờ rằng... Tô Noãn Tâm lại có quan hệ với Bạch Kỳ Sương, bà ấy không ngờ lại nhân cơ hội này tìm được Bạch Kỳ Sương đã lẩn trốn nhiều năm!
Hô.
Cô ấy cho rằng mình có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Kỷ Vân Như sao?
Lục Viễn Phương, người đàn ông trong mắt chỉ có Bạch Kỳ Sương kia... vô tình bạc bẽo với bà ấy.
Mọi người ai cũng nghĩ rằng vợ chồng nhà họ Lục tôn trọng lẫn nhau, ít nhất thì nhìn bề ngoài trông rất hoà thuận.
Nhưng trên thực tế bà ấy đã phải chịu đựng sự bạo hành lạnh lùng của Lục Viễn Phương suốt tám năm trời... Trong thường ngày, thậm chí không thấy người ở đâu cả.
Những điều này, bà ấy cũng không sao cả.
Nhưng thậm chí đến con của họ mà ông ta cũng chưa bao giờ nhìn lấy dù chỉ một lần.
Lòng căm thù của Kỷ Vân Như đối với Lục Viễn Phương đã đậm sâu đến tột cùng.
Và người để trút đi lòng căm thù này, đã luôn là Bạch Kỳ Sương trong suốt tám năm... Về sau, Bạch Kỳ Sương đã mất tích, người của bà ấy cũng không thể tìm được.
Cơn hận thù đã tích tụ trong suốt tám năm trời, ngay khi Kỷ Vân Như nhìn thấy Bạch Kỳ Sương thì chỉ muốn bộc phát toàn bộ ra!
Ngay cả việc Tô Noãn Tâm có Lệ Minh Viễn ở đằng sau, bà ấy cũng tạm thời phớt lờ đi.
Mặc kê cô có ở bên trong hay không, phá cửa trước rồi hẵng nói!
Chỉ là, sau ki bước vào, nhìn thấy đứa bé gái đang run rẩy ở trong vòng tay của Tô Noãn Tâm.. Kỷ Vân như vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Không thể nào!
Chuyện này tuyệt đối không thể nào!
Bạch Kỳ Sương năm đó làm sao cố thể mang thai đứa con của Lục Viễn Phương trong tình trạng đó chứ? Nhưng đôi mắt đó, cũng không khỏi khiến bà ấy không tin.
Ngay cả con trai ruột của Lục Viễn Phương, đôi mắt cũng không giống như Lục Viễn Phương... đôi mắt đào đó thực sự giống y như tấm hình khi Lục Viễn Phương còn nhỏ!
Trong một thời gian, Kỷ Vân Như gần như vô cùng căm hận Bạch Kỳ Sương ở trước mắt.
Nóng lòng muốn một tát, tát chết cô ấy!
"Con khốn!”
Gần như đã giơ tay lên và tát vào mặt của Bạch Kỳ Sương.
Bạch Kỳ Sương thậm chí cũng không kịp né tránh.
Tô Noãn Tâm quát lớn: “Kỷ Vân Như! Mẹ kiếp, bà có bệnh hả!”
“Hu hu... người phụ nữ xấu xa, đánh mẹ của con! Mẹ đau.” Bé Minh Dao trực tiếp bị cảnh tượng này dọa đến phát khóc.
Tô Noãn Tâm tức giận đến run lên.
Kỷ Vân Như... rốt cuộc làm sao lại tìm đến đây chứ.
Lẽ nào là cử người theo dõi cô sao?
Nếu không thì tại sao cô vừa đến không bao lâu thì đã đưa người đến tận đây?
Nếu thực sự là như vậy, vậy là cô đã gây rắc rối cho cô giáo của cô rồi.
Cô Trực giận đến mức mất đi lý trí và quát vào mặt Kỷ Vân Như: “Vậy thì bà cũng là con khốn thôi! Con trai mà bà sinh ra cũng là con hoang! Cả gia đình bà cũng không phải là thứ tốt lành gì!”
Bạch Kỳ Sương nghe vậy vội kéo lấy cô và nói: “Noãn Tâm... em đừng như vậy.”
“Cô ơi không sao đâu, bà ấy không dám làm gì em đâu!”