Chú Là Của Em

Chương 43: Cô ấy không cần liên hôn, có tôi cưới cô ấy là đủ rồi




Vẻ mặt Cổ Thiên Linh căng thẳng quay đầu lại nói: "Tổng... Tổng giám đốc lệ, sao vậy?" "Để ở bàn trà phía ngoài là được" Nơi đó là phòng nghỉ riêng tư của anh, anh không thích để người ngoài đ vào. "Được."

Cổ Thiên Linh hồi hộp đến nỗi hai chân như sắp nhũn ra, đi tới trước khay trà, mở hộp giữ nhiệt ra, lấy cơm và thức ăn bên trong ra ngoài.

Sau khi thấy đống thức ăn thiếu thốn bên trong, cô ta không khỏi nhíu mày. Thức ăn kém như vậy mà Tô Noãn Tâm còn dám đưa cho Lệ Minh Viên ăn? Lệ Minh Viễn không ngại cho dù là một chút sao?”

Cô ta ra vẻ khinh thường mở miệng nói: "Ôi, xin lỗi tổng giám đốc Lệ, tôi không biết thức ăn mà Tô Noãn Tâm mang cho anh lại kém tới vậy... Bảo người ta làm sao mà nuốt được đây, tổng giám đốc Lệ, không bằng để tôi kêu giúp việc ở nhà nấu một bữa thịnh Soạn mang đến đây cho anh! Mỗi ngày đi làm xử lý đống công việc bề bộn như vậy, khổ cực như vậy, nên ăn ngon một chút."

Cổ Thiên Linh cảm giác mình nói ra câu này hoàn toàn tốt đẹp. Săn sóc bao nhiêu!

Miễn là nắm bắt được công việc đưa cơm hàng ngày của Tô Noãn Tâm, sau này cô ta có thể tiếp xúc với Lệ Minh Viễn thường xuyên.

Hơn nữa hôm nay cô ta ăn diện lộng lẫy đi ra ngoài, một bộ váy dài màu trắng đoan trang chẳng khác nào tiên nữ, phối hợp với đôi giày thuỷ tinh XS số lượng có hạn, tóc cũng vừa mới nhuộm và làm lại, đều là phong cách đang thịnh hành nhất hiện giờ.

Mà Cổ Thiên Linh, vẫn luôn rất tự tin với khuôn mặt và vóc người của mình. | Nếu như Lê Minh Viễn còn vừa mắt cả hạng người nghèo kiết xác, không có thưởng thức như Tô Noãn Tâm, không lý mà mà bản thân không lọt nổi mắt xanh của anh.

| Nghe vậy, Lệ Minh Viễn cười lạnh nói: "Cô Cô cho rằng nhà họ Lệ chúng tôi không mời nổi một người giúp việc sao? Cần giúp việc nhà họ Cổ các người phải ra tay, tôi mới ăn được một bữa no?

Trong lòng Cổ Thiên Linh không khỏi hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Không phải... Tổng giám đốc Lệ hiểu lầm rồi, tôi, tôi cảm thấy thức ăn nghèo nàn như vậy, nhìn là không muốn ăn rồi, vốn chẳng xứng để người như anh ăn."

"Nếu như có Cố không phải sinh ra trong nhà họ Cố, mà là trong một gia đình nông thôn bình thường, chỉ sợ không sống nổi một ngày nhỉ" Trong giọng nói của Lệ Minh Viễn, tràn đầy vẻ giễu cợt.

Sắc mặt Cổ Thiên Linh trắng nhợt nói: "Tổng... Tổng giám đốc Lệ, lời nói này của anh có ý gì." "Ý là, ghét cô, đi đi".

“Tổng giám đốc Lệ, tôi thực sự rất thích anh, xin anh cho tôi một cơ có thể tiếp xúc với anh hàng ngày đi... Nếu như anh không thích cơm trưa mà người giúp việc làm, tôi cũng có thể tự mình học... Tôi.."

Mắt thấy sự chán ghét trong con người của Lệ Minh Viễn còn rõ ràng hơn cả đá quý đen, câu nói kế tiếp, Cổ Thiên Linh dù như thể nào cũng không nói ra được.

Cô ta chỉ cảm thấy sức lực của cả người mình, dường như bị hút sạch.

Chợt nghe Lệ Minh Viện trào phúng: "Nếu như tôi nhớ không lầm, cô Cổ đây chắc là vợ chưa cưới của cậu chủ nhà họ Tân, Tân Nghiêu có đúng không?"

Mặt Cổ Thiên Linh trắng bệch ra: "Tôi... Tôi không thích cái tên phá nhà phá cửa cười, đều do người nhà tôi sắp xếp

"Vậy cô Cô biết rõ, vì sao rõ ràng nhà họ Cố các người còn có một đứa con gái, nhưng lại cố ý sắp xếp quan hệ thống gia giữa cô và nhà họ Tân không?"

Cổ Thiên Linh khó hiểu nói: "Vì sao?"

"Chỉ có con gái bị dòng họ coi là vô dụng, mới có thể sắp xếp chuyện thông gia, củng cố cho quan hệ hợp tác lâu dài cho cả hai nhà... Bởi vì bọn họ chỉ còn có một công dụng như vậy"

"Vậy Tô Noãn Tâm thì sao? Cô ta chẳng qua chỉ là một đứa con ngoài giá thú thôi! Ngay cả tư cách để đứng ra liên hôn cho nhà tôi cũng không có!".

"Cô ấy không cần phải liên hôn, có tôi lấy cô ấy là đủ rồi". Khi Cổ Thiên Linh rời khỏi toà nhà của tập đoàn Quốc Doanh, mặt cắt không còn một giọt máu. Thật giống như một cái bị thịt bị người ta lột da hoàn toàn, thấy hết nội tạng... Một đạo là thấy máu, trúng ngay tấm bia.

Cô ta cũng không biết mình đi ra khỏi đó như thế nào. | Ngực như vừa mới bị người ta chém một nhát, vô cùng đau đớn, danh tự của cô chủ mà từ trước đến giờ cô ta vốn tưởng rằng đáng kiêu ngạo, giờ khắc này hoàn toàn bị đạp đổ.

Tô Noãn Tâm trong lòng vô cùng không tình nguyện đón xe đến công của tập đoàn Quốc Doanh, mới vừa xuống xe, đã thấy Cổ Thiên Linh sắc mặt vô cùng xấu.

Lập tức vẻ mặt có phần kinh ngạc. Cái này là bị tên lưu manh kia lợi dụng bắt nạt, hay là bị chê đây?

- ---------------------------