Quản lý của cửa hàng suy đoán, tiếng gọi con rể tương lai” này chỉ sợ sẽ gây khó dễ cho cửa hàng bọn họ với người đứng sau.
Thái độ của cô ta càng thêm cung kính: “Bà Tô, ở Để Thành chúng tôi còn có nhiều cửa hàng khác có hãng XS, quần áo giày túi trang sức tất cả đều có, bà muốn đi xung quanh để xem không ạ?" | Đôi mắt của Tô Noãn Tâm đều sáng lên: “Mẹ, hay chúng ta đi xem một chút?". Tô Ngọc Mỹ còn chưa lên tiếng đã bị Tô Noãn Tâm kéo đi, quản lý cửa hàng dẫn đầu, đi dạo đến những cửa hàng khác.
Hầu như đều là Tô Ngọc Mỹ lựa chọn, thật lâu sau Tô Noãn Tâm mới nhìn trúng một đôi giày ở cửa hàng giày, cho người gói lại, chỉ thấy vẻ mặt người quản lý kỳ lạ nhìn cô nói: "Cô Tô, người trẻ các cô đều thích kiểu dáng này sao?"
“Đúng vậy, tôi chọn cho chính mình" | Người quản lý dở khóc dở cười nói: “Thật xin lỗi cô Tô, tôi vừa thấy được tin nhắn từ lãnh đạo, việc cửa hàng phục vụ miễn phí suốt đời chỉ dành riêng cho bà Tô.”
Vừa nhận được? Đây là sau khi mọi chuyện lắng xuống, Lệ Minh Viễn mới dặn dò đi.
Anh ta lúc đầu mở miệng nói ngoại trừ vị trí phu nhân tổng giám đốc, cái gì cũng đừng nghĩ muốn có được, đây là sợ mình. chiếm lợi của anh ta?
Tô Noãn Tâm lập tức cười haha. “Ý là, tôi mua thì phải dùng tiền đúng không?” “Không sai, cô Tô, đúng là như vậy...” Tô Noãn Tâm vung tay, muốn nói cô dùng tiền của mình mua là được! Vung tay được một nửa, rất không chắc chắn mở miệng hỏi: “Đôi giày này bao nhiêu tiền?”
Quản lý cười cười nói: “Dạ cô Tô, đôi này là kiểu dáng số lượng có hạn vào mùa hè, cả thế giới chỉ có mười đối... Giá niêm yết là bốn trăm tám mươi triệu, nhưng nếu cô Tô muốn mua, chúng tôi có thể nội bộ chiết khấu, chỉ còn ba trăm sáu mươi triệu thôi”
Quả nhiên đồ đẹp mắt đều con mẹ nó quý. Tô Noãn Tâm cỗ cười nói: “Ừ, tôi biết rồi, chọn đồ tốt cho mẹ tôi đi, tôi không cần.” “Được rồi cô Tô”.
Tô Noãn Tâm rất không muốn nhưng cuối cùng chỉ liếc một cái nhìn đội xăng đạn thạch anh màu khói kia, rồi ép chính mình dời ánh mắt đi.
Chỉ là một đôi giày mà thôi, sau này cô sẽ tự kiếm tiền mua. Quản lý cửa hàng nhìn biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ của cô, không nhịn được mà thấy buồn cười. Rất nhanh, tin Tô Noãn Tâm miễn cưỡng bỏ lại đôi giày kia nhanh chóng bay đến tai Lệ Minh Viễn. Vừa nghe xong, Lệ Minh Viễn không hiểu sao lại thấy hơi buồn cười.
Để tôi mua giá gốc đôi giày kia, mang tới công ty... chờ lần sau Tô Noãn tâm đến bày ra cho cô xem, để nhóc con kia thèm chết.
Nhưng đến lúc giày được đưa tới, Lệ Minh Viễn lại cảm thấy cách làm của mình có chút ngây thơ... | Lý Mạnh cầm được giày, mang hộp giày đến phòng tổng giám đốc, mở ra cho Lệ Minh Viên nhìn thoáng qua, cười tủm tỉm nói: "Tổng giám đốc, đây là lễ vật mua cho cô Tô ạ?"
“Không phải, để đồ xuống, ra ngoài!"
Trong phòng bệnh bệnh viện, hai mẹ con thắng lợi trở về.
Tô Noãn Tâm vừa về, ngay lập tức gọi bác sĩ đến kiểm tra thân thể cho mẹ minh, cô sợ ra ngoài chơi đến trưa đã mệt muốn chết rồi.
| Nghe bác sĩ nói không có gì đáng ngại, chỉ cần bệnh nhân giữ vững tâm tình thoải mái, bệnh tình sẽ không nặng thêm, đến lúc đó chỉ cần chờ thân thích hợp là không còn gì đáng lo, có thể sống như người bình thường.
Tô Noãn Tâm nghe bác sĩ nói như vậy mới an tâm. Chỉ cần mẹ của cô khỏe mạnh, tất cả mọi chuyện đều thuận lợi! Trên đời này có chỉ còn lại duy nhất người thân là mẹ, cũng chỉ có người này thương cô, yêu cô, cô cũng rất yêu mẹ. Cô nhất định sẽ cố gắng để cho mẹ cuộc sống thật tốt. “Mẹ đi nghỉ ngơi trước, bây giờ con muốn đi làm". Tô Ngọc Mỹ cau mày nói: "Tâm à, không phải con đã bỏ việc ở quán bar rồi sao?”
- ---------------------------