“Rồi sao nữa?”
“Sau đó thì…hôm nay anh ngầu thật đấy!”
“Không đáng sợ sao?”
“Không hề! Anh à, lân đó Ân Vô Tà cứu anh, làm cách nào mà anh đã xoay sở được? Khi đó anh mới đang học lớp mười, mà những người kia đều là sát thủ chuyên nghiệp”
Lệ Minh Viễn nói thản nhiên: “Cứ muốn nghe hay sao?”
“Ừm…nhưng nếu anh không muốn nói thì thôi, chỉ là hôm nay em vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, tâm trạng không thể bình tĩnh được nên mới nghĩ nhiều như vậy”
Lệ Minh Viễn hiểu.
Tuy nhiên, những gì được bộc lộ ngày hôm nay cũng chỉ là một mặt.
Dáng vẻ đẫm máu nhất của bản thân chưa bao giờ bộc lộ một chút nào trước mặt cô.
Thôi bỏ qua đi.
Đi tiêm phòng trước đã, Nếu một ngày nào đó, anh dọa cô đến mức sợ quá không dám đến gần, vậy thì anh cũng sẽ không để cô rời xa mình.
Đầu dây điện thoại bên kia, Lệ Minh Viễn im lặng một lúc rồi mới nói: “Là muốn sống tiếp nên cố xoay sở”
“Ví dụ?”
“Ai đến thì dùng dao gọt hoa quả giết người đó”
Tô Noãn Tâm không khỏi há hốc mồm: “Vậy thì…có ai chết không?”
“Không có.”
“Vậy còn anh thì sao?”
“Cuối cùng, Ân Vô Tà đưa anh đến bệnh viện, anh ở bệnh viện một tháng thì khỏi.”
Bị thương nặng đến mức nào mà phải ở viện một tháng cơ chứ.
Tô Noãn Tâm hít sâu một hơi, nói: “Về sau thì sao? Còn có cái khác sao?”
“Ừm…trước đó, đã có…Tô Noãn Tâm, bàn tay anh đã từng dính máu và mạng sống của kẻ khác, anh không giống Nhiếp Thành, anh ta được Kỷ Vân Như kéo ra từ địa ngục, còn anh thì là người đã tự mình bò ra khỏi địa ngục…em có sợ anh không?”
Tô Noãn Tâm trả lời không hề do dự: “Em không sợi”
Lệ Minh Viễn lập tức thấy yên tâm hơn.
Từ tận đáy lòng, anh thở phào nhẹ nhõm.
Anh không giấu nổi nụ cười: “Thật sự không sợ sao? Đừng hòng lừa anh, nếu không thì anh sẽ bỏ rơi em”
“Anh có ngon thì đuổi em đi thử xem! Cả đời này em sẽ không bao giờ rời xa anhl”
Lệ Minh Viễn chỉ hỏi câu đó với ý thăm dò.
Nhưng ngay lập tức đã nhận được câu trả lời.
Nghe xong, anh mỉm cư Anh nói: “Đây là em nói đấy nhé. Cả đời! Không rời xa! Nếu em nuốt lời thì anh cũng sẽ không để em rời đi”
“Nhưng anh vẫn không cho phép em mặc bikini! Người khác đều mặc, vậy sao em lại không được mặc chứt”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn giật giật :”tại sao lại phải bày ra cho kẻ khác xem?”
“Anh à, anh là trai thẳng quá rồi! Không thể thuyết phục nổi! Cũng có phải là em không mặc quần áo đâu chứ!”
“Như vậy có khác gì không mặc quần áo à?”
“Có! Những nơi không nên lộ ra thì em sẽ che lại thật kỹ! Các người phụ nữ đẹp trên bãi biển đều làm như thế này, dựa vào cái gì mà em không thể làm giống họ chứ!”
“Tô Noãn Tâm, em thật là không thể thuyết phục nổi!”