Chú Là Của Em

Chương 1127




Tô Noãn Tâm gọi điện cho ông Ngô, cô ta liền đứng bên cạnh nghe.



Tô Noãn Tâm nói chuyện điện thoại xong liền cười híp mắt với Tiêu Bảo Vỹ: “Xong rồi, ông nội tôi nói sẽ lên đường ngay lập tức”



Tiêu Bảo Vỹ cười: “Ông Ngô nổi danh là bao che con cái…. chẳng qua chuyện này thật sự không định nói cho tổng giám đốc Lệ sao?”“



“Nếu tôi đã có thể tự mình giải quyết vấn đề này thì tại sao phải nói với anh ấy, tôi sẽ không nói đâu”



Hứa Bảo Châu cười nói: “Tổng giám đốc Lệ có bản lĩnh cao cường, có thể đã biết “Biết thì biết, đúng lúc để ông chú nhà tôi nhìn xem, không có anh ấy tôi cũng có thể xử lý xong chuyện này, tự mình giải quyết rắc rối của bản thân”



Tiêu Bảo Vỹ không nhịn được bật cười.



Cô gái nhỏ đơn giản là quá đáng yêu.



Dường như tìm một cô bạn gái như này cũng không tệ lắm.



Càng cưng chiều càng yếu ớt, càng yếu ớt càng đáng yêu.



Hứa Bảo Châu nhìn cô đầy hâm mộ: “Tổng giám đốc Lệ đối xử với cô tốt thật, lần trước ở dạ tiệc nhà họ Lâm cũng vậy, Noãn Tâm, cô uống say khướt, Lệ Minh Viễn thì đứng cạnh cô nghe cô nói nhảm cả buổi… mới u ám đứng dậy. Lúc đó tôi còn tưởng anh ta tức giận với cô chứ, dù sao uống say trong bữa tiệc của nhà người ta còn vung tay đánh cả khách quý đúng là quá mức ầm ï…. Kết quả, tổng giám đốc Lệ người ta không thèm nói một câu nặng lời với cô, còn làm bậy với cô…



yêu cầu mấy người đó xin lỗi cô, còn dụ dỗ cô về nhà. Cô không biết chứ, lúc ấy đám Lan Bảo Khiết và mấy quý cô nhà giàu đều bị cô chọc.



cho tức giận đến mặt xanh mét, sau khi hai người rời đi, ánh mắt hâm mộ và ghen tị của bọn họ… nhìn sợ lắm”



Quý Quân không nhịn được tò mò hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào thế?”



“Trước chuyện của nhà họ Lâm, đã trôi qua lâu rồi”



“ồ… lúc đó tôi vẫn chưa trở về nước”



Sắc mặt Tô Noãn Tâm có chút quái Lần đó tôi chẳng nhớ gì chuyện phía sau cả… Ông chú nhà tôi nói có người bỏ thuốc tôi, tôi cơ bản không có uống say nhưng lại giống như say rượu vậy… nên mới làm ầm như thế”



“Trời ơi, ai mà to gan quá…”



“Ừm, sau này đã biết là ai, đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, chẳng qua không nói với mọi người th: “Đã xử lý thì tốt, tên này cũng lớn gan quá.”



Hứa Bảo Châu toàn bộ hành trình đều làm chân chó nịnh hót Tô Noãn Tâm.



Quý Quân đứng một bên mỉm cười nhìn bọn họ nói chuyện phiếm.



Thẳng đến khi nhóm người lớn nhà họ Lan đồng loạt đến nơi.



Chắc là một nhà đều đến đầy đủ hết, đến mấy chiếc xe hơi sang trọng xuất hiện, thế trận to lớn này khiến tất cả mọi người ở đây cùng nhau thay đổi sắc mặt.



Trong lòng Tô Noãn Tâm không nhịn được lộp bộp một tiếng… trời ạ, một lúc liền có nhiều người tới đây như thế.



Chỉ tính trên đầu người thôi, bên ta đã kém hơn rất nhiều.



Mắt thấy những chiếc ô tô sang trọng kia đều đậu bên đường, người nhà họ Lan vội vàng bước xuống xe.



Bà cụ nhà họ Lan được bà Lan dìu đến đỡ cháu mình dậy.



“Ôi, Duệ đây mà, thật là đáng thiên đao vạn quả mà!”



“Đúng rồi, con đi Tô Noãn Tâm kia đang ở đâu? Nghĩ rằng nhà họ Lan chúng ta không dám làm gì cô ta phải không? Cướp chồng chưa cưới của Bảo Khiết nhà chúng ta, bây giờ còn đánh cả Duệ, đúng là coi trời bằng vung, Kinh Bắc là nơi để cho một con đĩ như cô ta giở thói ngang ngược sao!”



Lan Duệ hung ác chỉ về phía Tô Noãn Tâm.



Tô Noãn Tâm chưa kịp phản ứng thì đã thấy bà cụ chạy thẳng đến bên cạnh mình.



Cô cho răng bà ta chỉ đến tìm cô nói lý lẽ, ai biết, bà cụ kia nhìn như tên trộm, tốc độ nhanh nắm lấy tóc Hứa Bảo Châu đang ở gần cô, dùng sức kéo mạnh.



Hứa Bảo Châu trực tiếp kêu lên, dùng hai tay bảo vệ chân tóc.