Lái xe mấy phút đã đến.
Đi theo bên cạnh còn có Tiêu Bảo Vỹ.
Hai anh em từ trên xe đi xuống, gần như chạy nhanh tới chỗ Dương Ánh Mai.
Sau khi nhìn thấy mặt Dương Ánh Mai xong, Tiêu Bảo Dương không nói hai lời điên cuồng đánh người đàn ông một trận.
Tiêu Bảo Vỹ thấy vậy cũng nhíu mày gia nhập.
Hai anh em đều là người tập võ, có chút thân thể, lúc này lauwr giận còn rất lớn cho nên ra tay rất là độc ác.
Dáng dấp của người đàn ông này vốn mập mạp, lúc này thấy đột nhiên có hai người đàn ông cao to nhảy ra đánh anh ta thì trợn tròn mắt.
“Mày biết tao là ai không? Dám ra tay đánh tao?”
Bên phía người đàn ông kia truyền ra tiếng thét như chọc tiết heo, vừa hét vừa hô: “Bọn mày là người của nhà họ Tiêu? Không muốn sống nữa sao? Một cái nhà họ tiêu nhỏ nhoi mà cũng dám đối đầu với nhà họ lan chúng tao?”
“Tao nói cho mày biết, tao là con trai độc nhất của nhà họ Lan, là người thừa kế! Bọn mày chết chắc rồi”
Nhà họ Lan?
Là anh trai hay em trai của Lan Bảo Khiết?
Ha, thật đúng là nhìn không ra.
Nhan sắc của Lan Bảo Khiết không tệ, mặc dù tính cách khiến người ta hơi chán ghét.
Thế mà người anh em này lại lớn lên thành cái đức hạnh này.
Cô cười lạnh nói: “Đánh cho tôi! Nhà họ Lan thì sao? Dám khinh người quá đáng thì phải chịu hậu quả! Mình đã sai rồi mà còn dám đánh người, coi bản thân là ông trời đỏ hả?”
“Hôm nay bà đây phải đánh anh ta đến khi đầu hàng mới thôi”
Lan Duệ bị đánh đến không nói lên lời.
Đám bạn xấu của anh ta rất nhanh đã đến.
Trong đó có không ít người, có cả nam cả nữ.
Nhìn thấy anh ta bị đánh, mấy người phụ nữ trực tiếp hét lên.
Mấy người đàn ông thì lập tức muốn gia nhập chiến trường.
Hơi nhiều người.
Trong lúc nhất thời có chút không dám chắc chắn, cô trực tiếp hô lên một cái: “Các người chắc chắn muốn gia nhập? Cẩn thận không đảm đương nổi hậu quả đâu?”
Trong đám phụ nữ này, không ngờ lại có một người là người quen cũ của Tô Noãn Tâm.
Hứa Bảo Châu là bạn gái mới của một trong những cậu ấm này.
Sau khi thấy Tô Noãn Tâm xong, cô ta trợn mắt nói: “Vãi lìn…. các người dừng lại, đừng nhúc nhích…. Tốt bụng nhắc nhở, vị kia là vị hôn thê của Lệ Minh Viễn, Tô Noãn Tâm, đừng chọc nhầm người!”
Mấy người bạn kia của Lan Duệ không dám cử động.
Người phụ nữ của Lệ Minh Viễn…. ai dám động vào.
Ngược lại là nhà họ Tiêu thì bọn họ không thèm để mắt tới, bởi vì nhà họ Tiêu chỉ là một gia tộc nhỏ ở Thủ đô thôi.
Nhưng nhà họ Lệ thì khác, đó là gia tộc hàng đầu Thủ đô, là sự tôn tại không ai dám trêu chọc vào.
Lan Duệ hét như heo bị chọc tiết: “Các người chết hết thì sao? Lên cho tôi, có chuyện gì thì tôi gánh!”
“Anh Duệ, đây chính là… vợ chưa cưới của Lệ Minh Viễn đó.”
“Vợ chưa cưới cái chó má gì! Nhà họ Lệ vẫn muốn thông gia với nhà họ lan chúng ta! Tô Noãn Tâm cùng lắm chỉ là một món đồ chơi mà thôi… Chơi chán rồi thì Lệ Minh Viễn sẽ ném thôi! Chị tôi mới là cháu dâu tương lai ông cụ Lệ coi trọng!”
Đám người nghe vậy thì nhất thời có chút do dự.
Tô Noãn Tâm nghe vậy thì trực tiếp cười lạnh nói: “vậy sao? Các người ở bên ngoài chơi gái, sẽ chịu bỏ ra ba mươi nghìn tỷ cho gái sao, sẽ mua cho gái một căn biệt thự, mua trang sức châu báu, các loại xe sang trọng làm đồ cưới cho gái sao?”
Đám người nghe vậy thì lập tức lắc đầu.
Chắc chắn là không.
Ai dám chơi như vậy, chơi như vậy xong không sợ bị trưởng bối đánh chết sao?