Thím Lý vừa nhận điện thoại của Tô Noãn Tâm xong là biết có tin tốt.
Bà ấy cười ha ha đồng ý, cam đoan sẽ làm thêm bánh ngọt mang tới đi xem xon dâu tương lai.
Tô Noãn Tâm cúp điện thoại, tâm trạng đắc ý mở lì xì Trần Tố Nhi cho ta.
Cái của cô thật sự có ba triệu.
Cái của chú lại có hơn sáu mươi triệu.
Cô không khỏi nhếch miệng nói: “Định mệnh…. Trần Tố Nhi nâng cao dẫm thấp như thế sao?”
Lệ Minh Viễn nghi hoặc nhìn về phía cô hỏi: “Hử?”
“Cô ta cho chú sáu mươi triệu, cho em có ba tri Khóe miệng Lệ Minh Viễn co rút nói: “Em chắc chắn?”
“Chú nhìn đi…. Không được, em phải gọi cho Hoài An hỏi xem”
“Ừ, hỏi rõ ràng”
Anh cũng muốn xem Trần Tố Nhi có mấy cái ý tứ.
Không coi nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lệ ra gì sao?”
Sau khi Tô Noãn Tâm cúp điện thoại xong thì bu môi nói: “Hoài An được tận hai mươi tư triệu, đám Minh Nguyệt được ba mươi triệu, chú sáu mươi triệu, chỉ có em có ba triệu! Em không quan tâm nhiều tiền hay ít tiền, em chỉ muốn biết cô ta có mấy cái ý tứ”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn cong lên một độ cong trào phúng: “Cô ta đang thị uy với em”
“Hả? Thị uy cái gì?”
“Ra oai đầu phủ”
“Em nghe không hiểu…”
“Tóm lại ý là không coi em như nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lệ..”
“Ha… Nhưng cô ta tính là thứ gì, em còn không thèm quan tâm đến cô ta đấy! Đến cả Lệ Kiên em còn không để vào mắt nữa là!”
“Không cần quan tâm đến cô ta, ba triệu này lát nữa bảo lái xe đem về trả cho vô ta, không nhận”
“Vâng, trả về cho vô ta!”
“Sau đó sáu mươi triệu kia của anh đều cho em hết, thấy thế nào?”
“Phụt… Chú không trả lại sao?”
“Không trả, bảo lát xe nói với cô ta là có hối lộ anh cũng vô dụng, không coi trọng em, cô ta có lại làm người cũng vô dụng.”
“Ha ha, được, nghe chú hết”
Nếu không phải xem xét đến việc con nhóc này là một đứa mê tiền thì anh thậm chí còn không muốn nhận sáu mươi triệu này.
Chờ sau khi đến tập đoàn Quốc Doanh, Tô Noãn Tâm không đi cùng với Lệ Minh Viễn lên tầng thứ ba mươi sáu mà dừng lại ở tầng mười tám.
Cô vẫy tay nói với Lệ Minh Viễn: “Chú, lát nữa gặp lại”
Sau đó thì nhảy nhót đi.
Tập đoàn Quốc Doanh chín giờ sáng bắt đầu làm việc, lúc này gần như các nhân viên đã đến đầy đủ.
Tô Noãn Tâm tới phòng tài vụ, đám người ở đây thấy vô tới thì nhao nhao đứng lên nói: “Cô Tô.”
Tô Noãn Tâm xua tay với bọn họ: “Không cần khách khí, tôi tới đây để tìm mẹ tôi”
“Thanh tra Tô đang ở trong văn phòng.”
“Được”
Tô Noãn Tâm đi vào bên trong văn phòng của Tô Ngọc Mỹ.
Tô Ngọc Mỹ thấy cô thì ngây ra một lúc nói: “Noãn Tâm, sao con lại tới đây?”
“Mẹ, con quay phim xong rồi! Hôm qua chú dẫn con đi tham gia hôn lễ của chú nhỏ anh ấy, hôm nay sau khi xong lễ ra mắt thì anh ấy dẫn con tới công ty”
Tô Ngọc Mỹ cười nói: “Đến cả lễ cưới của trưởng bối trong nhà mà Minh Viễn cũng dẫn con theo… Xem như là cho con đủ mặt mũi, Noãn Tâm, con phải hiểu chuyện đó biết chưa”
“Mẹ, có phải mẹ biết cái gì rồi không?”
“Ừ, xem qua trên mạng một chút… Nhưng mà không có gì phải lo lắng, mẹ tin Minh Viễn”
“Đúng vậy, chú này cho phải cõng nồi thay cho chú nhỏ của anh ấy…Hôm qua con suýt bị hù chết, người phụ nữ kia cầm dao đặt ngay lên cổ trong hôn lễ, nói nếu như bọn họ kết hôn sẽ chết ngay trong lễ cưới, may mà chú nhà con thông minh cơ trí.”