“Em không muốn! Sớm biết vậy em liền nói em tiếc nuối, nói chừng là lời nói thật đó! Chú coi như em rất nuối tiếc có được hay không. Chú nhìn xem, trên bàn cơm, Trần Tố Nhi có bà nhỏ của chú thương, Kỷ Hoài An có Lam Thanh Như thương. Mặc dù nhìn qua đều rất dối trá, nhưng người ta thật sự hâm mộ đó huhu”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn lại co lại nói: “Đã nhìn ra là dối trá mà vẫn còn ghen tị sao?”
“Em sẽ nghĩ, nếu như em có một người mẹ chồng rất tốt thì chắc chắc sẽ đối với em vô cùng tốt. Dù sao em cũng đáng yêu như thế, cùng chú có quan hệ tốt như vậy. Bà ấy chắc chắn sẽ rất thích em, đưa cho em thật nhiều thật nhiều quà tặng”
“Muốn quà tặng gì nào?”
“Hả?”
“Bổ sung cho em. Xem như là của mẹ chồng tương lại của em cho”
“Phụt. Có thể như vậy được sao?”
“Ừ”
“Vậy em muốn cả cuộc đời này của con trai mẹ chồng tương lại của em”
Lệ Minh Viễn trực tiết ¡ chọc đến phát cười.
“Tô Noãn Tâm, em đến cùng là thật hay là giả đây”
“Ha ha ha ha, chú đã hỏi em bao nhiêu lần là muốn cái gì, em đều trả lời là chú, Chỉ cần chú nhal”
“Đừng lộn xộn, muốn ngồi xích đu sao?”
“Muốn!”
“Chị dâu nhỏ, bọn em cũng muốn ngồi xích đu! Cùng nhau đi!”
Lệ Minh Nguyệt và Kỷ Hoài An cùng nhau chạy chậm đến nói.
‘Tô Noãn Tâm vội vàng cười híp mắt nói: “Được thôi!”
“Anh cả, ông nội gọi anh đến thư phòng, để bọn em cùng chị dâu nhỏ chơi nhảy dây cho”
Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Vậy được. Nhớ chăm sóc cho chị dâu em, đừng để cô ấy ngã”
“Biết rồi anh cả”
Rõ ràng nên là chị dâu chăm sóc cho em chồng như cô ấy có được không. Làm sao bây giờ lại trái ngược rồi. Anh cả thật sự rất bất công!
Chiều chuộng người phụ nữ của mình đến độ không biên giới rồi. Chỉ sợ hiện tại toàn bộ người của nhà họ Lệ cộng lại đều không quan trọng bằng một mình Tô Noãn Tâm trong mắt anh họ đấy.
Lệ Minh Viễn đi đến thư phòng, trong thư phòng, thấy ông nội đang ở bên trong luyện chữ một mình. Anh nhanh chân bước vào, trở tay trực tiếp đóng cửa lại.
“Ông nội tìm cháu có việc gì vậy?”
“Chuyện ngày hôm nay đã nói trước là sẽ đưa cho cô nhóc nhà cháu một món quà lớn, hôm nay cô nhóc phải chịu uất ức. Thằng nhóc cháu cũng chịu uất ức, khó khăn cho cháu Ngữ khí Lệ Minh Viễn giễu cợt nói: “Ông nội ít sửa chữa những thứ hư ảo này đi, trực tiếp lộ ra một vài điểm thực tế. Cháu sẽ suy nghĩ thêm, chuyện lần này có muốn tha thứ cho ông nội hay không”
Ông cụ Lệ tức giận: “Sửa chữa chuyện này, nghe giống như là do ông già ra gây ra vậy! Rõ ràng là thằng nhãi Lệ Kiên kia không có tiền đồ gây ra.
“A. Chú ta gây ra chuyện, ông nội để cho chú ta tự mình nhận lấy bài học, tự mình gánh chịu lấy vấn đề. Tại sao lại phải khó xử cháu, bức bách cháu ra mặt? Hôm nay cô nhóc nhà cháu bị tức đến khóc trước mặt mọi người, ông nội không thấy được sao? Cô ấy còn nhỏ như vậy, cũng chưa từng trải qua chuyện gì, hiện tại ánh mắt của người ngoài nhìn cô ấy cũng giống như một con côn trùng đáng thương, nhìn cháu Lệ Minh Viễn cũng giống như nhìn người cả đời có một vết nhơ, ở trên Facebook, trên mạng cháu và cô nhóc nhà cháu đều nổi rồi. Cũng may cô nhóc mặc dù tuổi tác còn nhỏ nhưng cũng biết lấy đại cục làm trọng, không có tìm đến cháu náo loạn. Cô ấy thế nhưng là nhân vật của công chúng, đối với cô ấy mà nói có ảnh hưởng bao lớn cũng không cần cháu đến nói rõ chỉ tiết với ông nội chứ?”
Ông cụ Lệ có chút đuối lý nói: “Thực tế, thực tế, ông lấy thực tế ra là được!”
Đồ vật đã sớm chuẩn bị xong. Cũng dự liệu được muốn thăng nhãi này nguôi giận, không lấy ra chút trò trống thì chỉ sợ là khó. Dứt khoát lấy ra bảo vật gia truyền cho rồi.