Chú Là Ánh Dương Của Em

Chương 33: Quay đầu nhìn lại




Sau khi ăn xong thì anh trở về công ty nữa, thời gian của anh có hạn cho nên anh cũng rất là tranh thủ.Còn về việc của Y Nhi thì anh đành chờ về nước rồi giải quyết luôn một lượt một,nếu lần này mà có liên quan đến Châu Ly thì anh sẽ kết thúc với cô ta luôn. Hình như là dạo gần đây anh không còn cảm xúc hay vẻ gì khi đối diện với cô tình nhân này nữa rồi …

Về đến công ty thì anh đi thẳng vào văn phòng của mình luôn còn Thừa Thiên thì đi in tài liệu.

Bắc Sở mở điện thoại lên rồi chợt nhắm mắt lại, phải công nhận là thời gian trôi qua nhanh thật mới đây mà đã đến đám dỗ của ba mẹ anh rồi. Chỉ hơn một tuần nữa thôi,công việc và lịch trình thì dày đặc anh không biết là bản thân mình có về kịp hay không nữa.

Anh khẽ thở dài rồi đưa tay lên xoa xoa thái dương của mình, thôi thì cái gì đến thì cho nó đến đi …Anh cũng đâu có muốn hận người con gái đó đâu nhưng mà cũng do cô mà ra mà,nếu không phải vì cưng chiều và phải đưa rước cô mỗi ngày thì ba mẹ anh đâu có thành ra như bây giờ.

Đến tối sau khi làm xong công việc hết rồi thì anh và trợ lý trở về khách sạn nghỉ ngơi để tối còn đi gặp đối tác đi hợp đồng nữa …Lần này toàn là những hợp đồng lớn cho nên anh phải tự đi chứ, nếu mà hợp tác với mấy công ty nhỏ thì anh sẽ đưa cho giám đốc kinh doanh,hay là trưởng phòng đi điều được.

Bắc Sở nằm xuống giường chợp mắt một chút,mấy ngày nay anh không ngủ nghê gì cả. Không biết là do bản thân anh ngủ không được hay là lạ chỗ nữa..

Chứng mất ngủ của anh cứ vì thế mà kéo dài có những lúc mệt mỏi quá thì anh cũng chỉ đành dùng thuốc mà thôi…Mặc kệ nó có tác dụng phụ như thế nào thì anh cũng phải dùng,bởi vì chỉ có cách này thì mới có thể khiến cho anh ngủ được mà thôi.

Trước khi ngủ thì anh cũng đặt báo thức cho mình chứ nếu không thì anh sẽ ngủ quên..Bắc Sở ngủ đến 8 giờ thì anh cũng thức dậy rồi đi vào trong toilet vệ sinh cá nhân để chuẩn bị cho cuộc hẹn tối nay.

___##

Quán bar trung tâm của nơi đây có khá là nhiều dân chơi đến đây,nếu không là đại thiếu gia tiểu thư nhà giàu thứ cũng là người có quyền thế nhất định.

Phía bên đối tác đến hơi sớm còn anh thì đến rất đúng giờ.Kim Thành thật sự rất coi trọng dự án này,cho nên khi anh vừa bước vào thì anh ta đã nói luyên thuyên không ngừng nghỉ rồi.

Mà phải nói là công ty này khá là tốt cho nên anh mới đặt trọn niềm tin vào nơi đây,xem ra lần này anh bỏ hơn nữa tháng qua đây thì không có uổng phí.

Sau khi ký kết xong thì mọi người ngồi lại uống rượu nói chuyện với nhau,dù sao giờ này về khách sạn thì cũng chán lắm.Mà về đó thì anh cũng hút thuốc và uống rượu thôi,vậy sao anh không ở đây nghe nhạc ngắm nhìn thành phố tuyệt đẹp ở nơi đây.

Nơi nào anh cũng đi qua cả rồi, nhưng mà cột mốc thời gian sẽ thay đổi và mọi thứ cũng sẽ thay đổi.Vậy cho nên anh muốn ngắm nhìn mọi thứ xung quanh mình lâu một chút …

Anh không cần nhân viên nữ tiếp mình nữa mà thay vào đó là anh tự tiếp chính mình,mọi người thấy anh có vẻ hơi lạ nhưng cuối cùng thì cũng không nói gì và chắc có lẽ là hôm nay không có hứng. Nhưng họ không biết rằng từ khi anh chạm vào Y Nhi thì cơ thể của những người phụ nữ khác đối với anh là con số không,dù có như thế nào thì anh cũng không muốn chạm vào dù chỉ là một cái nắm tay hay là nụ hôn chạm môi.

Ngồi uống rượu đến 1 giờ sáng thì mọi ngươi cũng về dần,anh và Thừa Thiên cũng ra về. Ngồi ở ghế sau,anh ngã người ra phía sau rồi đưa mắt nhìn ra con đường phố tấp nập, giờ này cũng đã khuya lắm rồi mà con người ta vẫn ở ngoài đường và anh cũng như vậy.

Hình ảnh này làm cho anh nhớ về người con gái ấy,Y Nhi ít khi đi chơi khuya lắm mà nếu cô có đi thì về nhà trước 11 giờ chứ không có tình trạng đi muộn như thế này.

" Sếp,anh có sao không.Tôi thấy anh cứ thở dài mãi "

"Không sao,cậu cứ lái xe đi "

" Dạ được …"

" À một lát nữa về khách sạn sếp nhớ ngủ sớm, ngày mai chúng ta phải đi gặp đối tác "

" Ừm "

Anh " ừm " một tiếng rồi nhắm hai mắt lại ngủ luôn,chắc có lẽ là anh quá mệt mỏi rồi … Nhưng mà bây giờ vẫn còn đang kẹt xe cho nên phải chờ đợi và đương nhiên là về khách sạn sẽ hơi trễ một chút.Mấy chiếc xe ở phía trên nó cứ nhích từ từ không biết là khi nào thì mới xong nữa,Thừa Thiên cảm thấy có chút khó chịu không hiểu sao giờ này lại còn kẹt xe như thế nữa … Nhưng mà bây giờ chỉ còn con đường này mà thôi,ở phía sau cũng có xe cho nên anh cũng không thể lui hay là quay đầu được nữa …

Lái xe cũng giống như cuộc sống của chúng ta vậy một khi đã chọn là phải bước đi, có những lúc quay đầu được hoặc không.Quay đầu cũng tốt và đôi khi thì cũng xấu, điển hình như Thừa Thiên bây giờ là không thể quay đầu được nữa,nếu anh quay đầu thì sẽ ảnh hưởng đến người khác.

Còn Bắc Sở là một trường hợp đặc biệt, không biết là khi nào thì anh mới quay đầu lại và nhìn vào một góc nhỏ có một cô gái đang chờ đợi anh suốt ngần ấy năm vừa qua … Chỉ cần anh quay đầu thôi thì có lẽ sẽ thấy được nụ cười của cô ấy, nhưng tiếc là bản thân của anh quá cố chấp, không chịu nhìn nhận lại sự thật của hiện tại lúc bây giờ.

Quay đầu nó cũng có chừng mực của bản thân và cũng có điểm dừng,chứ không thể muốn làm lúc nào thì làm.Với lại đừng để bản thân mình thấy hối tiếc thì mới quay đầu nhìn lại,lúc đó thì người mình thương sẽ không còn nữa,cô gái nhỏ cũng không đủ can đảm chờ đợi thêm một ai nữa.