6 giờ sáng anh thức dậy thì thấy cô nằm ngủ ở trên ghế sofa,hình như cô ấy rất ghét mình,ghét đến nổi không muốn nằm chung một giường …
Anh khẽ thở dài một cái rồi đi lại bế cô trở lại giường nằm ngủ,khi anh bế cô trên tay thì cảm thấy rất nhẹ nó giống như là con nít vậy,anh không biết từ khi nào anh lại quan tâm đến cô gái này như thế nữa.
Cho cô nằm xuống giường xong xuôi thì anh mới trở về phòng của mình, ngày hôm qua thấy cô chọc tức mình như vậy, cho nên anh mới nói là bản thân mình đi công tác nhưng mà thật ra đến cuối tuần mới đúng.Biết làm sao được đây,đêm qua anh đã lỡ nói rồi cho nên bây giờ đi sớm một chút cũng được.
Bắc Sở đi vào trong lấy vali soạn quần áo,dầu gội và một ít đồ dùng của mình …Một lát sau thì qua thư phòng lấy laptop,hồ sơ rồi bỏ vào vali một lượt một …
Đến 8 giờ sáng thì mọi thứ cũng đã xong, quần áo cũng đã chỉnh tề. Ở bên kia Thừa Thiên đang chạy đôn chạy đáo về nhà sắp xếp hành lý,anh nhớ là mấy ngày nữa mới đi vậy mà lần này lại đi sớm khiến cho anh trở tay không kịp luôn.
___
Châu Ly đang ngồi ở dưới phòng khách xem tivi uống sữa hạt thì thấy anh đi xuống đã vậy trên tay còn có hành lý nữa chắc là anh ấy định đi công tác.
" Anh đi công tác à …’’’’
" Ừm,em ở nhà ngoan ngoãn một chút đừng có gây chuyện nữa, với lại nhớ chăm sóc cháu gái của anh "
Gì chứ ai mà rảnh rỗi đi chăm sóc con nhỏ ngu ngốc đó chứ,bản thân mình ghét cô ta còn không hết nữa là …
" Vâng …vâng …em biết rồi …anh đi nhớ mua quà về cho em "
" Ừm "
" Bắc Sở hay là anh cho em đi theo với,em ở nhà chán lắm "
" Chán thì em kiếm cái gì làm đi còn không thì đi mua sắm …Châu Ly anh đi công việc chứ không có đi chơi "
" Em..em biết rồi,anh đừng giận."
Lúc này cô ta lên tiếng dỗ ngọt Bắc Sở rồi tiễn anh ra khỏi cửa,khi thấy anh lên xe rồi thì cũng đi vào trong.Đêm qua hình như anh ấy không có trở về phòng thì phải,ở bên phòng của con nhỏ đó còn nghe được tiếng rên rỉ và cả tiếng khóc nữa..Càng nghĩ thì cô ta càng tức điên lên, dạo gần đây Bắc Sở không cần cô như trước nữa mà thay vào đó là anh ấy đi tìm nó.
Châu Ly siết chặt ly sữa hạt trên tay rồi hướng mắt nhìn lên lầu,tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ,nếu mình mà không hành động thì sớm muộn gì cũng bị anh ấy đuổi ra khỏi nhà cho mà xem. …
Sau đó thì cô ta liền đi lên lầu lên thay quần áo rồi đi ra ngoài.Bây giờ phải đi ra ngoài làm một cái gì đó để cho tâm trạng thoải mái có như vậy thì mới nghĩ được kế sách tiếp theo.
40 phút sau thì mọi thứ cũng đã xong,Châu Ly bắt xe đến nhà hàng rồi đợi Miêu Ân đến.Cô ta chỉ có một cô bạn này thôi,cho nên mỗi khi vui hay buồn thì cũng điều gặp nhau tâm sự nói chuyện như thế này.
Trong thời gian chờ đợi thì cô ta gọi thúc ăn trước,khi mà nhân viên dọn món ra thì Miêu Ân cũng đã đến.
" Sau hôm nay đi ăn sớm vậy " _ Miêu Ân nói xong thì liền ngồi xuống.
" Tại muốn ra ngoài cho khuây khoả mà thôi"
" Lại buồn nữa à, nhưng mà nghe nói mày được sống cùng với Bắc Sở rồi mà. “”
" Sống cùng thì sao chứ?? Mày biết không anh ấy đã cho con nhỏ đó vào nhà rồi,hỗm rài anh ấy không có để ý gì đến tao cả, đúng thật là tức chết mà …""
" Châu Ly, dù sao thì đó cũng là người thân của Bắc Sở cho nên anh ta mới làm như vậy thôi.Dù gì thì người thân trong nhà cũng hơn người ngoài ‘’’
“” Ý mày nói tao là người ngoài "
" Chẳng lẽ không phải sao, chúng ta cũng chỉ là nhân tình mà thôi,rồi một ngày nào đó cũng bị đá đi mà thôi.Tao đã nói là mày không nên lúng sâu vào tình yêu, nhưng mà mày lại không chịu nghe để rồi bây giờ phải khổ sở như thế này …"
" Không! anh ấy nhất định sẽ không bỏ tao đâu …"
Nói hoài mà không chịu nghe,cho nên Miêu Ân cũng không nói nữa mà cô cũng chỉ biết cắm đầu mà ăn.Đúng là khi dính vào tình yêu sẽ khiến cho con người ta khổ sở mà..
Thấy bạn mình như vậy khiến cho cô không biết nên khuyên hay nói những gì nữa.Lúc này đây Châu Ly cô chỉ muốn một người bạn đồng hành mà thôi,nhưng mà Miêu Ân cũng không đứng về phía cô nữa, đúng thật là mệt mỏi mà.
Sau đó thì Châu Ly cũng tự mình uống rượu,tự mình suy nghĩ xem coi nên làm gì ở bước tiếp theo …Bây giờ cô ta phải tự cứu lấy mình mới được,mấy năm qua cô ta đã rất ngoan ngoãn làm tình nhân của Bắc Sở rồi,đây là chén cơm của cô ta cho nên không thể để cho một ai có thể phát vỡ được, cho dù là bất cứ một ai đi nữa thì Châu Ly cô cũng phải dành lại tất cả thì mới được …
Cái gì của mình thì sẽ là của mình, nhưng nếu không có được thì Châu Ly cô nhất định sẽ tranh giành cho bằng được về tay mình, dù cho mọi việc nó có khó khăn như thế nào.