Chú Là Ánh Dương Của Em

Chương 22: Có dấu hiệu trầm cảm




Qua hôm sau thì Y Nhi cũng được xuất viện,cô được vệ sĩ của anh đưa về nhà rồi đưa lên phòng luôn. Nhưng có điều cô không nghĩ là anh sắp xếp cho mình căn phòng kế cạnh phòng anh luôn …

Không biết nên vui hay nên buồn nữa và bây giờ cô cũng chỉ biết chấp nhận mà thôi…Căn phòng này thật sự rất là đẹp cả về cách trang trí và nội thất nữa,nó không thể chê vào đâu được cả …

Không biết những tháng ngày sắp tới của cô sẽ như thế nào nữa, liệu đây có phải kiểu vừa đánh vừa xoa hay không đây.

Đến trưa cô cảm thấy có chút đói bụng cho nên định đi xuống bếp tìm cái gì đó ăn, nhưng mà vừa mới bước xuống cầu thang thì đã bị Châu Ly kiếm chuyện rồi…

“ Y Nhi cuối cùng cũng được xuất viện rồi,tôi cứ nghĩ là cô đã chết rồi chứ …”

“ Chị ác mồm ác miệng vừa thôi,tôi đã không muốn kiếm chuyện mà sao chị cứ kiếm chuyện với tôi vậy hả …”

“ Tao thích đó có được hay không,ai bảo mày tranh giành đàn ông với tao..””

“ Chị …chị nói gì tôi không hiểu”

“ Mày đừng có mà giả vờ ngây thơ nữa, chuyện mày và Bắc Sở quan hệ với nhau tao đã biết hết rồi “’

“ Không có, tôi và chú ấy không có,chị đừng có nói bậy '”_ Y Nhi lên tiếng biện minh, dù gì thì đây là mối quan hệ ngang trái cho nên cô không muốn ai biết cả …

“ Vậy mày có biết tại sao tao lại biết chuyện này không…”_ Châu Ly vừa nói vừa vịn hai bã vai của Y Nhi xuống,khiến cho cô đau nhói không ngừng …

“ Đó chính là Bắc Sở đã nói cho tao nghe đấy, nhưng mà anh ấy lên giường là chỉ vì muốn trả thù và hành hạ mày mà thôi …Cho nên mày cũng đừng có mộng tưởng”

Nghe xong thì cô cũng hoá đá mất rồi,hoá ra là anh ấy muốn trả thù cô mà thôi …Suốt mấy ngày qua là do cô tự mình mộng tưởng rồi,đúng là nực cười thật mà..



“ Nói xong chưa,nếu nói xong rồi thì phiền cô đi ra chỗ khác”’

Y Nhi đưa tay lao nước mắt rồi đi thẳng vào trong bếp,cô thấy ở trên bàn có thức ăn đã được chuẩn bị sẵn cho nên liền ngồi xuống ăn luôn.

Đang đói bụng nhưng mà cô ăn không vô, thức ăn nuốt không hề trôi một chút nào cả. Nhưng cuối cùng thì cô cũng phải ráng ăn chứ nếu không cô sẽ xĩu mất …

Sau khi ăn xong thì cô cũng đem chén bát rửa cho sạch sẽ rồi sau đó thì mới lên phòng nghỉ ngơi …Vừa bước vào phòng thì nước mắt của cô đã chảy xuống,đến lúc này thì cô không thể kìm lòng của mình nữa rồi, phải nói là cô thật sự rất mệt mỏi.

Hoá ra bấy lâu nay anh ấy vẫn cứ như vậy,vẫn luôn xem cô là kẻ thù,ấy vậy mà cô lại có ý nghĩ sâu xa hơn.

Y Nhi ngồi bên khung cửa sổ rồi nhìn xuống lầu, không biết là khi cô nhảy lầu rồi thì cô có chết hay không? …Và khi cô chết thì anh ấy có hết hận cô không,chứ sống mà phải thù hận như thế này thì sớm muộn gì thì cô cũng điên mất …

Nhìn bầy chim được bay lượn khắp nơi thật là vui quá đi,cô cũng ước gì bản thân mình được tự do bay nhảy như thế …Bao năm qua lúc nào cũng phải sống trong sự kiểm soát của anh ấy,khiến cho cô không biết được hai chữ “ tự do “ nó được viết như thế nào nữa …

Y Nhi ngồi ở bên cửa sổ cho đến trưa thì cô mới đi lại giường ngồi xuống,cô ngồi dựa vào thành giường rồi lấy giấy ra vẽ tranh.Bây giờ chỉ còn có cách này mới khiến cho cô đỡ nhàm chán và suy nghĩ nhiều mà thôi.

Cô vẽ gia đình có bốn người nào là ba mẹ,Bắc Sở và cuối cùng chính là cô.Y Nhi nhớ ba mẹ lắm nhưng mà từ khi họ mất rồi thì Bắc Sở cũng đã cho người đem bỏ những tấm ảnh mà có hình của cô ở trong đó … Người đàn ông đó hận cô như thế đấy,đã 14 năm trôi qua rồi nhưng mà anh ấy vẫn chưa nguôi ngoai được phần nào,mà hình như là anh ấy còn hận và ghét cô nhiều hơn trước nữa.

Tại sao cuộc đời của cô lại khổ như thế chứ, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong luôn …Ngay cả quyền quyết định cuộc đời của chính mình mà còn không có nữa chứ,mỗi đêm khi nghĩ đến chuyện này thì cô cũng chỉ muốn khóc, muốn biến mất mà thôi.

Bức tranh hơn 30 phút thì cũng đã xong, Y Nhi đưa tay lên sờ một chút thì cô lại bật khóc trên chính tác phẩm của mình …Cô ước gì năm đó người chết là mình,cô chết đi thì anh ấy không hận cô nữa và ba mẹ cũng sẽ không ra đi như thế.

Lát sau cô cất bức tranh vào trong tủ ở đầu giường rồi ngồi bó gối mà khóc … Khóc nó khiến cho con người ta dễ chịu hơn,bây giờ chỉ có khóc mới giúp cho cô bình tĩnh và đỡ đau buồn sau những biến cố vừa qua..

Đến trưa thì cô cũng nằm xuống giường mà ngủ,cô không ăn uống gì cả mà chỉ biết nằm cuộn tròn ở trong chăn mà thôi.Cô sợ thế giới bên ngoài,sợ người đàn ông kia và có cả mụ dì ghẻ độc ác nữa.Bọn họ không có ai tốt lành cả ngoại trừ bác quản gia và mấy anh chị người làm mà thôi.