Ánh mắt chạm nhau, hai giây sau Giản Minh Chu mới phản ứng lại, xương cụt run rẩy!
...... Anh vừa nói cái gì đó.
Nghe giống như khiêu khích vậy!
Anh vội vàng lùi ra, "Không phải, Tiểu Cảnh, tôi không có ý đó..."
Cánh tay dài duỗi ra trước mặt, ôm anh lại.
Ánh mắt Tạ Cảnh sâu thẳm, sắc bén và trầm lặng như đang ở trên sân thi đấu.
"Chú nhỏ..." Một bàn tay giữ chặt lấy các ngón tay anh, to lớn nóng rực, "Không chú ý tới?"
Tay bị kéo qua.
Giản Minh Chu kinh ngạc đến toàn thân đỏ bừng. Muốn rút tay về, nhưng lại càng bị siết chặt hơn.
Có chú ý! Bây giờ anh hoàn toàn chú ý tới rồi!!
"Từ từ, Tiểu Cảnh, tôi chỉ thất thần..."
Giản Minh Chu cảm thấy suy nghĩ của mình sắp sôi lên rồi, trong đầu nóng hừng hực. Hoá ra những miêu tả trong truyện tranh đều là sự thật.
Thế này cũng quá, quá......
Cổ áo rộng thùng thình, khi anh cúi đầu xuống, bên trên xuất hiện một mảng sương mỏng màu đỏ.
Ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới.
Tạ Cảnh siết chặt đốt ngón tay, ôm anh càng chặt hơn, vùi đầu hôn lên vai Giản Minh Chu, "... Thất thần?"
Giản Minh Chu còn đang mặc quần áo của cậu, lúc này cả người như bị bao bọc bởi hơi thở của Tạ Cảnh. Hô hấp của anh run lên, mắt hoa tai nóng mà giải thích,
"Bởi vì tôi đang nghĩ về Hạ......"
"Hạ?" Giọng nói nguy hiểm, bị cậu ngậm vào miệng.
Giản Minh Chu cảnh giác tỉnh táo lại, "... Chuyện lần sau chúng ta đi chơi ở đâu."
"......"
Miệng cậu thả lỏng, dường như phát ra một tiếng cười khẽ như có như không, "Vâng."
Tạ Cảnh lại ngước mắt, "Vậy hiện tại làm sao bây giờ?"
Đôi mắt đen láy có chút sáng lên, khiến tim người ta đập thình thịch.
Giản Minh Chu nín thở, tim đập loạn xạ, "Cái gì làm sao bây giờ."
Cánh tay đằng sau siết lại, Tạ Cảnh lật người hôn anh.
Tầm nhìn đột nhiên đảo ngược, trước mắt Giản Minh Chu chỉ còn khuôn mặt tuấn tú sáng ngời của đối phương, "... Giúp cháu."
Trong lòng anh bỗng nhiên nổ tung.
Tạ Cảnh lại cọ vào tay anh, "Chỉ thế này thôi."
Cái gì gọi là chỉ!
Giản Minh Chu hoảng loạn quay mặt đi, "Nhẫn nhịn nhất thời..."
"Sẽ không gió êm sóng lặng."
Tạ Cảnh vừa nói vừa cúi xuống vùi vào hõm vai anh. Phần lưng căng lên như một sườn núi nhấp nhô, đường nét khoẻ khoắn xinh đẹp, giọng nói như buồn bực hơi ẩm ướt.
"Đêm nay còn phải ngủ cùng nhau, chỉ biết trợn mắt cho đến khi trời sáng."
"......!"
Trong lúc anh đang do dự, Tạ Cảnh lại hôn anh, dây dưa gọi anh, "Chú nhỏ..."
Giản Minh Chu bị hôn, trong giây lát dao động, trong đầu anh hiện lên câu nói: Quan trọng là, bản thân cậu có muốn không?
Anh nín thở hai giây, sau đó xấu hổ nhắm mắt lại, thuận theo lòng mình, chủ động lấy lòng.
Đầu vai Tạ Cảnh căng lên, cắn vào một bên cổ anh.
.....................
Ánh đèn lặng lẽ chiếu sáng căn phòng.
Giản Minh Chu vùi đầu trong gối chậm rãi hoàn hồn.
Anh thế mà lại, thật sự...... Chẳng những Tạ Cảnh nhỏ hơn anh rất nhiều tuổi, mà còn vẫn luôn gọi anh là "Chú nhỏ".
Quả thật là kéo đầy cảm giác cấm kỵ.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm đã dừng lại.
Cánh cửa mở ra, bên cạnh anh nhanh chóng trũng xuống.
Ngay sau đó anh bị lật khỏi gối đầu, Tạ Cảnh ôm anh vào trong ngực,
"Chú nhỏ, sao vẫn còn vùi trong gối vậy?"
... Cậu nói đi.
Lúc này Giản Minh Chu vẫn không có cách nào nhìn thẳng vào Tạ Cảnh, mặt nóng bừng nghiêng đầu nói, "Có hơi mệt."
"Ồ, vậy chúng ta ngủ thôi?"
Giản Minh Chu gật đầu.
Người phía sau liền đứng dậy, sau đó đèn lạch cạch tắt đi, căn phòng chìm trong bóng tối.
Tạ Cảnh quay lại, kéo anh vào trong lòng ngực vỗ vỗ.
Dưới sự bao phủ của bóng tối, Giản Minh Chu cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Anh tựa vào vai người kia, "Tiểu Cảnh, ngủ ngon."
"Ừm." Tạ Cảnh vững vàng ôm lấy anh, rất có cảm giác an toàn. Cơn buồn ngủ thế mà thật sự bắt đầu ập đến, Giản Minh Chu đang định ngủ, bỗng nhiên lại nghe thấy người trước mặt thấp giọng nói,
"Lần sau chúng ta đi chơi ở đâu?"
Anh mơ mơ màng màng, "Cái gì đi đâu?"
Trước mặt đột ngột im lặng. Một dấu hiệu nguy hiểm bao phủ trong bóng tối...
Cơn buồn ngủ của Giản Minh Chu bị thổi bay trong chớp mắt!
Anh phản ứng kịp, nhanh chóng chải lông cho người ta, "Đi chơi ở chỗ cậu thích."
Bầu không khí tĩnh lặng lập tức tiêu tan.
Tạ Cảnh hài lòng vùi xuống, cún lớn nằm úp sấp, "Vâng."
-
Một giấc ngủ một mạch đến sáng hôm sau.
Khi Giản Minh Chu tỉnh lại, trời đã sáng choang.
Tạ Cảnh đã chuẩn bị xong, trông tinh thần rất thoải mái dễ chịu và tràn đầy năng lượng.
Anh nâng người dậy hỏi, "Tiểu Cảnh, nghỉ ngơi tốt chứ?"
Tạ Cảnh nghe vậy quay mặt sang, mỉm cười, "Cực kỳ tốt. Cảm thấy mình có thể lấy được hạng nhất."
Ánh mắt nhìn anh sáng ngời mà mạnh mẽ.
Giản Minh Chu bị nhìn mà giật mình trong lòng, nhưng cũng nhẹ nhàng thoải mái nói, "Ừ."
Hôm nay vẫn là thứ hai.
Anh rời giường gửi tin nhắn xin nghỉ cho Hạ Diệp, sau đó giữa vô vàn dấu "????", trả lời lại một câu như thường lệ:
"Đi hỏi Hà Lộ Thần."
Một câu thành công chặn được miệng Hạ Diệp.
【 Chủ biên 】: Ha ha. Còn tin cậu nữa thì tôi là cái này. [ Cái mũ ngu ngốc* ]
*Ngôn ngữ địa phương vùng Đông Bắc, là một câu chửi thề chỉ sự ngu ngốc liều lĩnh
Chiến thuật rút lui của Giản Minh Chu:......
Không tin được, đây không phải là cái nắp bút máy của cậu ta à?
...
Bọn họ chuẩn bị xong, ăn sáng rồi ra ngoài.
Sân vận động khổng lồ được xây dựng ở lưng chừng núi.
Sinh viên ba trường đều đã tới, hôm nay là trận đấu giao hữu sau trại tập huấn, bầu không khí nhẹ nhàng mà nhiệt liệt.
Trên khán đài cũng đã có không ít phụ huynh.
Tạ Cảnh đi tập hợp điểm danh.
Giản Minh Chu điều chỉnh điện thoại chuẩn bị chụp ảnh cho người ta.
Lần đầu tiên anh chụp ảnh Tạ Cảnh, là để làm tư liệu sống, chụp nét hấp dẫn trừu tượng......
Không ngờ mối quan hệ của bọn họ đã xảy ra biến hoá long trời lở đất.
Giản Minh Chu hơi xuất thần nhìn màn hình, trong đầu lại hiện lên cú đập trong lòng bàn tay ngày hôm qua.
Nếu ba mẹ Tạ Cảnh mà biết......
Đang suy nghĩ thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói, "Em Chu."
Mẹ nó! Giản Minh Chu run lên, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại!
Anh quay đầu, thì thấy Lâm Tiến Thời khí phách đút tay túi quần đứng đằng sau, bên cạnh là Tạ Tích Vân cao quý xinh đẹp, còn kèm theo khuôn mặt trong veo của Tạ Trì ——
Người một nhà đều tới đông đủ!
Anh sock đến mức hai giây không phát ra được âm thanh nào.
Tạ Trì đã hết sức phấn khởi xông tới, choàng tay qua vai anh, "Hê! Minh Chu ~"
Giản Minh Chu nhanh chóng hoàn hồn, chào hỏi ba mẹ Tạ Cảnh, "Sếp Lâm... Sếp Tạ." Lại quay đầu nhìn về phía Tạ Trì đang cười ngây ngô, "Sáng sớm, mọi người tới đây thế nào vậy?"
"Tới cổ vũ cho Tiểu Cảnh à!"
Anh ngạc nhiên hỏi, "Đi tàu từ sáng sớm à?"
"Đương nhiên là máy bay trực thăng rồi."
"......" Giản Minh Chu. Rất tốt rất tốt, Tạ Cảnh sẽ đi phương tiện đường bộ, còn các người đi phương tiện hàng không.
Trong khi anh suy nghĩ, Tạ Trì vẫn còn nhấp nhổm.
Giản Minh Chu cảm thấy sau eo mình bị cái gì đó chọc vào, anh quay đầu lại nhìn, "Gì đấy?"
"Ồ! Cậu nói cái này ——"
Tạ Trì buông anh ra, đắc ý kéo một thứ từ đằng sau mình ra! Rút ra một cuộn vải màu đỏ thẫm. Anh ta rũ tay một cái, cuộn vải mở ra, để lộ một biểu ngữ:
【 Tạ Cảnh số một, tay đấm chân đá! Chân dài bước qua, đoạt chức vô địch! 】
Ánh mắt Giản Minh Chu đông cứng.
Tạ Trì lại vênh mặt, "Sao nào?"
Bốn phía mơ hồ có ánh mắt nhìn tới đây.
Giản Minh Chu hít sâu một hơi, ấn biểu ngữ xuống, dập tắt mối họa,
"Cậu có biết tên trận thi đấu hôm nay là gì không?"
"Tên là gì?"
"Thi đấu giao hữu."
"......"
Lâm Tiến Thời cân nhắc, "Cái này chẳng phải rất khích lệ à?"
Giản Minh Chu lắc đầu, "Mười phần khiêu khích."
Hai người đàn ông trước mặt im lặng.
Tạ Tích Vân quay đầu giáo dục, "Đã bảo với hai người rồi, đừng có viết thẳng là "Số một", có vẻ không khách sáo."
"......" Giản Minh Chu bỗng chú ý:
Chị đặt câu "Tay đấm chân đá" ở đâu rồi!?
-
Dưới sự khuyên nhủ của anh, cuối cùng ba người cũng từ bỏ biểu ngữ.
Trận thi đấu đầu tiên đã bắt đầu.
Bọn họ đứng trên khán đài, bốn phía đều là bạn bè người thân của vận động viên, tiếng cổ vũ náo nhiệt vang trời.
Giản Minh Chu và Tạ Trì đứng chung một chỗ, ba mẹ Tạ Cảnh đứng cách đó một mét.
Âm thanh trò chuyện của hai người bay tới rõ ràng:
"Lát nữa Tiểu Cảnh ra sân, anh cố gắng cổ vỗ to lên nhé."
"Vợ à, lúc chạy hẳn là không nghe thấy gì."
"...Có lý, vậy mọi người xung quanh đang hò hét cái gì thế?"
"......"
Giản Minh Chu đang yên lặng nghe đến đoạn này mà không biết phản bác từ đâu, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng "Ểh?".
Tạ Trì đánh giá, "Bộ quần áo này của cậu rộng quá."
Tim Giản Minh Chu đập thình thịch:!
Một đôi mắt khác từ bên kia cũng rơi xuống.
Vành tai anh hơi nóng, cố gắng trả lời bằng thái độ tự nhiên nhất có thể, "Tối hôm qua tôi tới đây, không mang theo quần áo để thay, nên phải mượn quần áo của Tiểu Cảnh."
Tạ Trì lơ đãng gật đầu, "Ồ."
Giản Minh Chu lừa Tạ Trì, nhưng không biết ba mẹ Tạ Cảnh có nghĩ gì hay không. Anh đang hơi thấp thỏm, đột nhiên nghe thấy xung quanh khán đài vang lên một loạt âm thanh ầm ĩ, còn kèm theo tên "Tạ Cảnh" ——
Anh ngước mắt lên, thì thấy Tạ Cảnh đã vào sân thi đấu.
Sự chú ý của bọn họ ngay lập tức bị dời đi.
Phía xa xa, các vận động viên đều đang đứng ở đầu bên kia đường đua.
Ánh nắng trên đỉnh đầu sáng đến loá mắt, bóng dáng mọi người phía bên kia đều cao ngất và thon dài.
Tạ Trì như hơi bị cận thị, hỏi, "Ai là Tạ Cảnh?"
Giản Minh Chu buột miệng nói, "Cái người lớn nhất ấy."
Anh nói xong thì hơi "Lộp bộp", nhớ tới ba mẹ ruột của Tạ Cảnh còn ở bên cạnh. Trong lòng anh căng thẳng, vừa định nói thêm vài câu, thì hai người bên cạnh đã tràn đầy hứng thú chỉ chỉ:
"Vợ, em xem, có phải người kia không?"
"Nhìn hình dáng, thì có vẻ giống."
Giản Minh Chu không thể tin nổi quay đầu lại: Hai người vẫn qua loa với chính con trai mình như vậy à!
Trong lúc nói chuyện, vận động viên đã vào vị trí.
Xung quanh khán đài có một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Giản Minh Chu cũng lấy điện thoại ra, chuẩn bị chụp ảnh Tạ Cảnh.
Ống kính của anh hướng vào trong sân, trong tầm mắt của anh, cũng thấy Tạ Tích Vân lấy điện thoại ra.
Góc nghiêng khuôn mặt vẫn giỏi giang sắc bén như vậy.
Nhưng môi lại hơi mím, ánh mắt tập trung, cẩn thận hướng ống kính vào bóng dáng trên sân.
Trong lòng Giản Minh Chu khẽ động, dời mắt đi.
Vẫn như hàng nghìn hàng vạn bà mẹ khác......
...
Đoàng! Một tiếng súng vang lên trên đường băng ——
Vài bóng người lao ra trong chớp mắt.
Bốn phía lập tức vang lên một làn sóng la hét cổ vũ! Bóng dáng Tạ Cảnh mang theo cơn gió mạnh lướt qua đường băng trong tích tắc.
Cách hơn nửa cái sân, Giản Minh Chu dường như cũng có thể cảm nhận được cảm xúc dâng trào trong lòng.
Anh nín thở, máu như đang chảy bên tai.
Tạ Trì đứng bên cạnh kích động hét loạn lên, ánh mắt anh lại chỉ tập trung vào Tạ Cảnh qua ống kính.
Mười mấy giây tưởng như một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Khoảnh khắc Tạ Cảnh vượt qua vạch đích, hơi thở đang nín lại của Giản Minh Chu mới đột nhiên thở ra!
—— Đứng đầu!
Trái tim đập thình thịch giữa những tiếng reo hò vang dội xung quanh. Trong tâm trạng vui sướng dữ dội, anh chỉ kịp nói câu "Đi đến lối ra" rồi quay người lao xuống khán đài.
Xuyên qua đám đông, chạy xuống bậc thang.
Giản Minh Chu vừa mới tới khán đài, Tạ Cảnh đã đi ra khỏi lối ra.
Đối phương vừa nhìn thấy anh, ánh mắt bỗng chốc sáng ngời!
Cậu sải bước về phía anh.
Giản Minh Chu kích động nghênh đón, "Tiểu Cảnh, chúc mừng! Cậu......"
Lời còn chưa dứt, người trước mặt đột nhiên ôm lấy anh ——
Giữa tiếng hoan hô chiến thắng, Tạ Cảnh không hề cố kỵ mà ôm vòng lấy anh, hơi thở nóng hổi phả vào tai anh.
"Cháu đứng thứ nhất, chú nhỏ......"
Giản Minh Chu đột nhiên không kịp đề phòng mà bị người kia ôm vào trong ngực, tim đập như sấm dậy, trong đầu lại vang lên ong ong:
Từ từ, ba mẹ cậu còn ở phía sau!!
Anh vội vàng bắt lấy cánh tay cậu, "Tiểu Cảnh, ba mẹ cậu cũng tới...!"
Cánh tay ôm anh khựng lại, Tạ Cảnh đứng dậy.
Giản Minh Chu ngước lên, thấy ánh mắt Tạ Cảnh hướng về phía sau lưng mình. Tim anh thắt lại, quay đầu. Mấy người Lâm Tiến Thời đã đứng ở đằng sau, nhìn qua đây.
Mặt anh lập tức nóng bừng.
Trên người anh mặc quần áo của Tạ Cảnh, một tay Tạ Cảnh còn ôm sau lưng anh. Cũng không biết ở trong mắt người khác, trông sẽ như thế nào......
Hai bên có vài giây không nói gì.
Trong sự im lặng trái ngược nhau, dường như thấy sếp Lâm suy nghĩ hai giây, rồi đột nhiên giang hai tay về phía Tạ Cảnh,
"Đến đây nào, ôm ——"!