Giản Minh Chu dừng một chút, hỏi, "... Sao thế?"
Không phải vừa rồi vẫn còn ấm áp lắm à.
Dưới ánh đèn đường lặng lẽ mờ ảo, Tạ Cảnh im lặng hai giây, sau đó khẽ chớp mắt nói, "Không có gì."
Cậu trả lời rồi bước tới.
Sáng tối đan xen, rơi vào ánh mắt đã bình tĩnh lại của cậu, thư thể gió lốc thoáng hiện vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Về thôi."
Giản Minh Chu thu hồi ánh mắt, "Ò... Được."
...
Về đến nhà, đã gần 9 giờ.
Trong phòng vẫn là dáng vẻ lúc bọn họ rời đi, hai hộp thuốc bổ đặt trên bàn ăn.
Giản Minh Chu bước qua thu dọn, "Tiểu Cảnh, tôi cất vào tủ bát cho cậu nhé."
"Sau đó mở lại cấm địa, sắp xếp sách truyện của chúng ta."
Tạ Cảnh đứng bên cạnh cởi áo khoác, "Được."
Đèn phòng sách lách tách bật lên ——
Ban ngày thu dọn vội vàng, lúc này tất cả truyện tranh đều chất đống đây đó trên giá sách và sàn nhà.
Giản Minh Chu nhìn qua.
Truyện tranh của bọn họ cơ bản đều để xen lẫn với nhau.
Anh dứt khoát xếp những cuốn đã đọc lên giá sách, còn những cuốn chưa đọc thì dọn vào cạnh tủ TV trong phòng khách, tiện lấy hơn.
Anh xắn tay áo, dọn từng cuốn một.
Tạ Cảnh ở bên cạnh cạnh, duỗi tay dài sắp xếp sách truyện trên kệ. Giản Minh Chu đang nhìn mấy quyển truyện mới không biết mua lúc nào trong ngực mình, bỗng nhiên nghe người bên cạnh thờ ơ hỏi,
"Chú nhỏ, chú thật sự muốn trở thành chú ruột của cháu à?"
Động tác của anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn.
Đường nét khuôn mặt Tạ Cảnh sâu thẳm, vẻ mặt hờ hững, giống như đang nói chuyện phiếm.
... Sao vẫn còn băn khoăn về chủ đề này vậy?
Giản Minh Chu ngẫm nghĩ, không khỏi buồn cười, "Đây cũng không phải chuyện chủ quan như vậy."
Tạ Cảnh "Ồ" một tiếng, ánh mắt liếc tới, khoé miệng hơi nhếch lên,
"Vậy về mặt chủ quan của chú thì sao? Muốn không."
Ánh mắt chiếu tới sâu thẳm mà lặng lẽ, giọng nói rất nhẹ.
Giản Minh Chu nhất thời mất tiếng.
Trong sự rung động không thể giải thích được, lại mang theo cảm giác nguy cơ. Anh cúi đầu kéo đề tài lại:
"Cậu, không muốn trong nhà có thêm nhân khẩu à?"
Vừa dứt lời, một cuốn truyện tranh từ trong ngựa rơi xuống: [ Bí mật của anh trai ]
"......"
Ánh mắt Giản Minh Chu cứng đờ.
Nhưng ngay sao đó, lại có bai cuốn nữa rơi xuống che đi.
Tạ Cảnh như tiện tay nhặt lên, xếp lại vào trong ngực anh, "Chú nhỏ, thêm nhân khẩu thì không thêm vào bên trên như vậy."
Giản Minh Chu, "......"
Anh nhẹ nhàng dời mắt đi, "Ồ."
Chủ đề dường như đã nhẹ nhàng lật trang.
Trong phòng sách lại trở nên yên tĩnh, thoang thoảng mùi giấy và mùi gỗ nhè nhẹ, hai người thỉnh thoáng nói với nhau hai câu, bầu không khí yên ả.
Một tay Giản Minh Chu ôm sách, tay kia với lấy cuốn truyện tranh ở hàng trên cùng của giá sách.
Ngẩng đầu lên, ánh sáng trên đỉnh đầu lắc lư.
Anh chợt nhận ra: Vừa rồi anh và Tạ Cảnh, dường như không trả lời câu hỏi của nhau......
Đầu ngón tay chạm vào gáy sách, dừng lại.
Giật mình hai giây, một bóng người đột nhiên hắt xuống trước mặt.
Ngay sau đó một cánh tay vòng qua đầu anh từ phía sau, nhẹ nhàng giữ lấy chồng sách trên cùng. Giọng nói từ phía trên rơi xuống,
"Lấy cái này à?"
Giản Minh Chu hoàn hồn, tim như lỡ nhịp!
Tạ Cảnh đứng ở đằng sau, cánh tay dài duỗi ra, gần như nhốt anh lại trước người cậu và giá sách.
Hơi nóng bao trùm lấy anh, hô hấp lập tức trở nên rối loạn.
Rõ ràng không chạm vào anh, nhưng dường như cả người đều nóng lên.
Giản Minh Chu rụt tay lại, xoay người. Đầu vai chạm nhẹ vào giá sách. Ánh mắt đối diện với hầu kết khẽ nhúc nhích, cảm nhận càng trực quan hơn:
Tư thế này, giống như là......
"Như này, thật giống cảnh tượng kinh điển trong truyện tranh."
Tạ Cảnh bỗng bật cười.
Tim Giản Minh Chu đập thình thịch! Ngước lên thì thấy đôi mắt Tạ Cảnh lấp lánh ánh sáng, dừng trên người anh.
Trong lúc nhìn nhau, trong đầu anh không khỏi xuôi theo những lời này, lướt qua các loại ảnh bìa thế này thế kia trên kệ sách... Hơn nữa Tạ Cảnh còn quá cao, cơ thể che mất một nửa ánh sáng.
Nhìn kiểu gì cũng thấy anh bị kabedon......
Không phải, anh đang nghĩ cái gì vậy?
Giản Minh Chu nhanh chóng dừng suy nghĩ! Cố gắng kìm nén hơi nóng, anh giả bộ bình tĩnh nói, "...Cảnh tượng gì."
Tạ Cảnh liền nói, "Cảnh tượng không lấy được sách trong thư viện, nên phải nhờ lấy hộ."
Giản Minh Chu, "......"
Thật xấu hổ, sao anh có thể nghĩ đến việc đó chứ...
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy Tạ Cảnh bật cười, nghiêng đầu nhìn anh nói, "Đương nhiên, còn có cái khác."
"Nhưng cháu sẽ không nói."
Ánh mắt giao nhau, Tạ Cảnh mỉm cười nhẹ giọng nói, "Cảm thấy, như vậy thì quá mạo phạm chú."
Cậu nói xong thì dời ra, ôm sách ra ngoài.
Bóng người trước mặt bỗng nhiên rời đi.
Giản Minh Chu sững sờ trước giá sách.
Sau một lúc lâu, anh mới vùi mặt vào hai tay, lòng bàn tay nóng bừng:
... Tạ Cảnh, đừng dùng giọng điệu tôn trọng như vậy, nói lời khiến người ta mơ màng như thế.
-
Hôm sau đi làm.
Ban biên tập vẫn hoà bình mà bận rộn như cũ.
Hạ Diệp tới tìm Giản Minh Chu nói chuyện, Giản Minh Chu ngáp dài một cái, cổ họng đập thẳng vào mắt người kia.
Hạ Diệp dừng chủ đề, đẩy mắt kính,
"...Buồn ngủ như vậy, tối qua cậu đã làm gì thế."
"......"
Giản Minh Chu khép miệng lại.
Tối qua anh cũng không làm gì, chỉ là cứ nhắm mắt thì trong đầu lại hiện lên khung cảnh trước giá sách. Rồi hiện lên cả cảnh tượng trong truyện tranh, hình ảnh chồng lên nhau trong chốc lát.
Tim anh nóng đến mức lăn qua lộn lại nửa ngày.
Nhìn thấy ánh mắt trước mặt dần dần trở nên sắc bén và vẩn đục, Giản Minh Chu nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác,
"Hôm qua, ba mẹ Tiểu Cảnh tới."
"...Cái gì?" Hạ Diệp dừng lại. Sau đó hít sâu một hơi, giả vờ kinh ngạc cao giọng thất thanh,
"Cậu gặp phụ huynh ——?"
"......" Giản Minh Chu.
Vừa dứt lời, văn phòng hoà bình mà bận rộn chợt khựng lại.
Ngay sau đó mọi người đồng loạt ngẩng đầu! Hàng trăm câu hỏi xuất hiện như măng mọc sau mưa:
"Phó biên! Anh gặp phụ huynh nào vậy!"
"Niên hạ nhà anh. Sinh viên thể dục!?"
Giản Minh Chu hít một hơi, bình tĩnh mở miệng, "Là ba mẹ Tiểu Cảnh tới gặp cậu ấy, tiện thể ăn một bữa cơm."
Đám người trước mặt như được lọc tự động:
"Ba mẹ, cùng nhau ăn cơm......!
Tiểu Ngư như được gặm đến váng đầu mê sảng, cả người hăng hái, "Sao rồi, ở chung có hoà hợp không? Phó biên, anh gọi người ta là gì, chú dì? Bác trai bác gái? Hay gọi thẳng là b——"
"Bro."
Giản Minh Chu bình tĩnh nhìn qua.
Chữ "a" của Tiểu Ngư bị mắc kẹt trong cổ họng đang há hốc của cậu. Sau một lúc lâu, mới phun ra một tia dư vị, "...a?"
Cả văn phòng yên tĩnh mà hiện lên một đám mây chấm hỏi:????
...
Một chữ "Bro" rõ ràng rành mạch thành công làm mọi người câm miệng.
Giản Minh Chu lại ngồi về bàn, bắt đầu làm việc.
Dàn ý tiếp theo của cô Tuyết Doanh đã được gửi tới.
Kịch bản và cốt truyện tinh tế làm anh tạm thời đặt chuyện ngày hôm qua sang một bên, tập trung tinh thần thẩm duyệt bản thảo.
Sau khi khoanh tròn một vài vấn đề, hoàn thành từng lời bình một.
Giản Minh Chu gửi lại phản hồi của mình.
Khoảng mười phút sau.
Tuyết Doanh nhắn lại, những chỗ khác đã được sửa đổi, ngoại trừ một chỗ:
Biên tập, chỗ này tôi thấy không có vấn đề gì cả nha. [ Hình ảnh ]
Giản Minh Chu bấm vào xem lại.
Anh suy nghĩ một lúc rồi thảo luận với người ta: Thầy giáo thụ có thiết lập là lạnh lùng anh tuấn. Chỗ này, phải dùng từ đáng yêu để miêu tả à?
【 Xue Doanh 】: À, đây. Thật ra công đã rung động rồi, vậy nên mới dùng từ đáng yêu. Chẳng phải có câu, khi cảm thấy đối phương đáng yêu, thì có nghĩa là đã đắm chìm rồi à.
Trái tim Giản Minh Chu nảy lên, sửng sốt.
【 Xue Doanh 】: Biên tập chưa nghĩ thế bao giờ à? ^u^
Trong đầu Giản Minh Chu bỗng hiện lên một đống meme [ Cún lớn nằm sấp ][ Cún lớn cuộn thành quả bóng ]......
Tim chợt đập nhanh hơn.
Anh lấy lại bình tĩnh, trả lời: Có cảm thấy meme rất đáng yêu.
【 Xue Doanh 】:...^u^?
【 Minh Chu 】: Vậy chỗ này cứ làm theo suy nghĩ của cô đi.
-
Trao đổi với tác giả xong.
5 rưỡi, Giản Minh Chu tan làm như thường lệ.
Gần đây thời tiết nắng nóng, anh đi siêu thị mua ít chanh, dự định buổi tối sẽ pha trà chanh cho hai người.
Anh về nhà sau khi mua đồ xong.
Đẩy cửa ra, vừa định chào hỏi, thì nghe giọng Tạ Cảnh truyền ra từ bên trong, hình như đang nói chuyện điện thoại:
"Không phải lần trước đã từ chối rồi à."
Giản Minh Chu thu lại câu chào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Anh thay giày, đi về phía phòng khách.
Giọng Tạ Cảnh tiếp tục thờ ơ truyền đến, "Biết con có đối tượng rồi mà còn hỏi thăm......"
Bước chân Giản Minh Chu bỗng dừng lại.
Tạ Cảnh, có đối tượng à?
Nhưng mỗi ngày cậu ấy đều ở cùng mình. Cả ngày thường, cuối tuần, đến nghỉ phép cũng ở bên nhau.
Từ trước tới giờ chưa hề nghe nói đến.
... Chắc là lấy cớ nhỉ.
Giản Minh Chu cuộn đầu ngón tay lại, túi quần phát ra tiếng sột xoạt nho nhỏ. Tiếng nói chuyện điện thoại ở phía bên kia dường như dừng lại.
Anh bình tĩnh lại, có gắng bước vào một cách tự nhiên nhất có thể.
Sau khi ra khỏi lối đi thì thấy Tạ Cảnh đang đứng trước quầy bếp.
Áo phông màu trắng khiến cậu trông vừa thoải mái nhẹ nhàng lại đẹp trai, cánh tay giơ lên căng ra một đường cong săn chắc và mượt mà.
Thấy anh đã về, ánh mắt Tạ Cảnh nhìn tới đây.
Giản Minh Chu và cậu nhìn nhau, anh lại quay người đi đến quầy bếp, lấy chanh trong túi ra.
"Alo, Tiểu Cảnh?" Giọng Tạ Tích Vân phát ra từ điện thoại.
Tạ Cảnh hoàn hồn, "... Vâng."
"Ý mẹ là, nếu thật sự có đối tượng, thì lần sau có thể giới thiệu cho ba mẹ làm quen."
"Cái này......"
Câu nói thờ ơ bỗng nhiên dừng lại.
Ánh mắt Tạ Cảnh dừng trên người Giản Minh Chu đang đứng bên cạnh, gò má trong suốt phản chiếu ánh sáng, lông mi rũ xuống, vành tai hơi ửng hồng. Đốt ngón tay của cậu con lại, cổ họng khẽ cử động,
"Nếu có cơ hội... Để lần sau đi."
Cạch! Quả chanh bị cắt làm đôi.
Giản Minh Chu nhấc tay lên, nước chan bắn tung toé trên mặt.
Anh vô thức tránh đi, cau mày kêu oái một tiếng.
Bên cạnh vang lên tiếng cười nhẹ, như phì cười, sau đó một bàn tay lớn duỗi tới.
Lòng bàn tay cọ qua gương mặt anh ——
Giản Minh Chu lập tức sửng sốt, thì thấy Tạ Cảnh vừa nghe điện thoại, vừa vươn tay lau mặt cho anh.
Ánh mắt như đang nói: Cắt kiểu gì vậy...
Bàn tay ấm áp và hơi thô ráp xoa xoa mặt anh, nhịp tim anh đập nhanh hơn. Nhưng chẳng bao lâu sau, lại nhớ tới câu nói với người trong điện thoại một giây trước đó. Không hiểu sao lồng ngực như bị đâm một cái, anh đẩy tay Tạ Cảnh ra.
Tạ Cảnh nói lần sau sẽ dẫn đi gặp mặt.
Vậy hẳn không phải là lấy cớ rồi.
Giản Minh Chu mím môi: Nếu đã có đối tượng, cho dù mình là nam, thì cũng không thể......
Ban tay bị đẩy ra dường như khựng lại giữa không trung.
Sau đó Tạ Cảnh nói, "Tạm thời không nói chuyện nữa nhé, mẹ."
Sau đó cúp điện thoại nhìn sang, "Chú nhỏ?"
Giản Minh Chu không nhìn vẻ mặt của Tạ Cảnh, mình thì giơ tay lau mặt, cố gắng dùng ngữ điệu bình thường nói, "Tiểu Cảnh, nếu cậu có đối tượng rồi, thì đừng làm hành động này nữa......"
"Hành động này?"
"Như kiểu lau mặt, ngoài ra, còn giống như trong phòng sách ngày hôm qua."
Trước mặt im lặng vài giây, sau đó nghe người ta nhẹ giọng:
"Nếu không có, thì được à."
"......" Cái gì?
Giản Minh Chu hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn lên.
Sau đó nhìn thấy cảm xúc như không thể kìm nén trong mắt Tạ Cảnh, ánh mắt sáng trong, mang theo chút ý cười.
Trường quầy bếp sáng rựa, hương chanh chua ngọt dường như bùng nổ trong nháy mắt ——
Lấp đầy toàn bộ không khí.
Mắt anh hơi trợn to, gương mặt nóng bừng.
Trong lúc nhìn nhau, một cơn gió đột nhiên lướt qua trước mặt.
"Cháu sắp chịu không nổi......"
Tạ Cảnh vừa nói vừa nghiêng người tới, vùi đầu vào hõm vai anh. Một bàn tay vòng qua eo anh, chống lên bàn bếp đằng sau.
Dưới nhịp tim như đang đánh trống reo hò, Giản Minh Chu nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai,
"Chú nhỏ, đừng đáng yêu quá."!