Chú Già Là Vị Hôn Phu

Chương 96




Trời dần về khuya, Tống Lệ Nhi một mình rời khỏi công ty, hôm nay cô lại làm thêm giờ để giải quyết xong công việc. Thành phố càng về khuya càng khó bắt xe, Tống Lệ Nhi đứng chờ mãi vẫn không bắt được xe về. Đang định bỏ cuộc đi bộ về nhà, nhưng nhà cô ở cách đây khá xa nên đành đứng đợi tiếp. Một chiếc xe chầm chậm tiến đến rồi dừng hẳn trước mặt cô, người thanh niên trong xe bịt kín khẩu trang hạ kính xe xuống lên tiếng.

“Cô đang bắt xe đúng không? Cô đi đâu tôi chở?”

Nhìn một lượt chiếc xe khá đắc tiền lại không phải là xe taxi, Tống Lệ Nhi có vẻ đề phòng nhìn tài xế nói.

“Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi đã gọi xe rồi. Một lúc nữa chắc sẽ có xe thôi.”

“Tôi cũng là lái xe thuê, hôm nay khách về sớm nên tôi chạy kiếm thêm. Nếu cô không ngại thì để tôi chở kiếm chút tiền.”

Tống Lệ Nhi nhìn người tài xế như suy nghĩ rồi bạo gan gật đầu.

“Cũng được, vậy anh đưa tôi về chung cư Golden nhé!”

“Được, cô lên xe đi!”

Người tài xế lịch sự bước xuống vui vẻ mở cửa xe cho cô. Tống Lệ Nhi cảm nhận được mùi hương trên người gã tài xế này có chút quen, cô ngước mắt lên nhìn hắn như kiểm tra, gã tài xế kia như tránh né ánh mắt cô quay đi.

Gạt bỏ suy nghĩ Tống Lệ Nhi bước lên xe. Xe dần lăn bánh Tống Lệ Nhi nhìn thấy bó hoa hồng đỏ trên xe cùng một chiếc hộp lớn để ở ghế sau, tò mò cô lên tiếng hỏi.

“Hình như khách thuê xe của anh bỏ quên đồ trên xe này.”

“À không, đây là tôi chuẩn bị cho người đặc biệt của tôi.”

“Ra vậy, hoa hồng đỏ còn có cả quà, anh đang định cầu hôn bạn gái sao?”

“Không ạ, tôi đang chuẩn bị cho lần tỏ tình thứ mười của mình. Cô ấy đã từ chối lời tỏ tình của tôi chín lần rồi, hy vọng lần này cô ấy sẽ cho tôi một cơ hội.”

“Chín lần tỏ tình đều thất bại??? Anh cũng kiên trì thật đấy!” Tống Lệ Nhi tỏ vẻ ngạc nhiên nói.

“Vì tôi thật lòng rất thích cô ấy, dù lần này cô ấy có từ chối thì tôi vẫn sẽ theo đuổi cô ấy. Lần thứ mười tỏ tình không thành thì tôi lại tỏ tình lần thứ mười một, mười hai. Tỏ tình đến khi cô ấy chấp nhận tôi thì thôi.”

Nghe gã tài xế nói, Tống Lệ Nhi lại đăm chiêu nhớ đến Phó Cẩn Dân, dường như anh ấy cũng đã tỏ tình với cô chín lần rồi nhưng cô đều từ chối. Nếu như anh ấy cũng kiên trì như người đàn ông này thì biết đâu cô sẽ chấp nhận, nhưng tiếc là anh ấy đã bỏ cuộc. Có lẽ giữa cô và Phó Cẩn Dân không có duyên nợ chẳng? Hay vì anh ấy không thật lòng nên không muốn tiếp tục mất thời gian với cô nữa.

Mãi suy nghĩ bâng quơ xe đã đến trước chung cư Golden. Gã tài xế bước xuống mở cửa xe cho cô, Tống Lệ Nhi vừa loay hoay lấy điện thoại ra vừa hỏi.

“Anh đưa tôi mã nhận tiền tôi chuyển tiền xe cho anh.”

"Vừa dứt câu cô ngước lên đã thấy gã tài xế cầm bó hoa hồng đỏ kia đến trước mặt cô, chiếc khẩu trang từ từ kéo xuống lộ ra gương mặt điển trai vô cùng quen thuộc.

“Phó Cẩn Dân? Sao anh…”

“Lệ Nhi, đây là lần thứ mười anh nói tiếng yêu em. Em có thể mở lòng cho anh một cơ hội để chúng ta tìm hiểu nhau không?”

Hóa ra gã tài xế kia chính là Phó Cẩn Dân, thảo nào cô lại cảm giác được mùi hương trên người anh lại quen như vậy. Mất tích gần cả tháng trời giờ lại xuất hiện tạo bất ngờ cho cô, người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu vậy chứ!

“Phó thiếu, anh lại đang muốn giở trò gì vậy?”

“Nhi Nhi, anh là đang vô cùng nghiêm túc tỏ tình với em. Anh thật lòng thích em, lần đầu gặp em anh đã bị em thu hút đến không thể nào quên được. Nếu như lần này em vẫn từ chối lời tỏ tình của anh, thì anh vẫn không ngại tỏ tình thêm nhiều lần nữa. Tỏ tình đến khi nào em đồng ý chấp nhận tình cảm của anh thì thôi. Nhi Nhi, làm bạn gái anh nhé!”

Trái tim Tống Lệ Nhi bỗng đập rộn ràng hơn theo từng câu nói tỏ tình của Phó Cẩn Dân. Cô làm sao thế nhỉ, những lần trước anh ta cũng tỏ tình như thế, nhưng sao lần này tim cô lại đập nhanh thế này! Chẳng lẽ là cô rung động rồi sao? Không thể nào, mình không thể nào rung động trước một người đào hoa như anh ta được. Anh ta chỉ đang lừa mình thôi.

“Phó thiếu mất tích cả tháng trời vừa trở lại liền sử dụng chiêu trò cũ để lừa tôi. Anh không thấy nhàm chán sao?”

“Anh không lừa em, gần một tháng qua anh đi công tác nước ngoài, anh vẫn thường xuyên gọi điện nhắn tin cho em nhưng…em cho anh vào danh sách đen đấy chứ!”

Nghe Cẩn Dân nói Tống Lệ Nhi mới nhớ ra, cô thật sự đã cho anh vào danh sách đen từ những ngày đầu anh bắt đầu theo đuổi cô cho đến giờ mà cô quên mất. Hóa ra anh ấy vẫn luôn liên lạc với cô sao.

“Em có thể nào khoan hồng một chút bỏ tên anh ra khỏi danh sách đen của em không? Cả tháng qua anh nhớ em đến phát điên lên được ấy.”

Nhìn biểu cảm cùng câu nói của Cẩn Dân như có chút ủy khuất, không hiểu sao cô lại cảm thấy anh giống như đứa trẻ bị tranh mất kéo vậy. Cố giữ vẻ bình tĩnh không cười nhìn anh nói.

“Vậy thì còn phải xem biểu hiện của Phó thiếu thế nào đã.”

“Biểu hiện sao? Vậy tức là…”

Tống Lệ Nhi với tay đón lấy bó hoa trên tay Cẩn Dân đưa lên mũi hít một hơi dài nói.

“Phó thiếu chẳng phải tình trường rất đào hoa lại rất nhạy bén trên thương trường sao? Chẳng lẽ một câu đơn giản như thế lại không hiểu.”

Vừa nói dứt lời Tống Lệ Nhi mỉm cười quay đi, Phó Cẩn Dân như hiểu ý cô liền cười tươi bước vội theo nắm lấy tay cô nói.

“Anh sẽ biểu hiện thật tốt, mong Tống tiểu thư giơ cao đánh khẽ khoan hồng cho anh một cơ hội bên em.”