Nghe câu hỏi của Vũ Ninh Phong, Lục Tử Khâm chợt im lặng. Anh thích oắc con đó sao? Không thể nào, giữa anh và cô chỉ là quan hệ hợp đồng. Anh tốt với cô cũng là vì không muốn người khác nhìn thấy và nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người mà thôi, làm gì có chuyện anh thích oắc con ranh ma đó chứ!
“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi đã nói tôi và cô ấy chỉ có quan hệ hợp đồng mà thôi.”
“Cậu chắc chứ? Trước giờ cậu chưa từng để cô gái nào vào mắt, nhưng bây giờ tâm trạng của cậu bị cô ấy ảnh hưởng khá nhiều rồi đấy! Cậu không thấy điều đó sao?”
Lục Tử Khâm như suy tư trước câu hỏi của Ninh Phong, đúng là tâm trạng của anh lúc này bị ảnh hưởng bởi cô khá nhiều, nhưng nếu nói anh có tính cảm với cô thì không thể nào. Chẳng qua cô quá phiền phức nên ảnh hưởng tâm trạng anh thôi, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ thích một người phiền phức như cô đâu.
Tâm trạng càng tệ hơn, Lục Tử Khâm uống cạn ly rượu rồi đứng phắt dậy bỏ lại một câu.
“Tôi mệt rồi về trước đây.”
Rời khỏi quán bar, trên đường trở về anh cứ suy nghĩ về câu nói của Vũ Ninh Phong. Chẳng lẽ anh đã có tình cảm với oắc con đó thật sao? Từ ngày cô gái đó về chung nhà, anh cũng trở về nhà thường xuyên hơn. Hay kiểm tra camera nhà để xem cô làm gì, quan tâm từng cái nhỏ nhặt chỉ cần liên quan đến cô. Đó gọi là thích một người sao? Anh cũng không hiểu bây giờ anh đối với cô là thế nào.
Xe dừng trước cổng, anh ngước mắt nhìn lên tầng cao nơi cửa sổ phòng cô, ánh đèn đã tắt chắc hẳn cô đã yên giấc rồi. Cũng đúng thôi, đã trễ vậy rồi tại sao cô phải chờ anh chứ! Có quan hệ gì đâu.
Tâm trạng vẫn chưa khá hơn, anh bước vào nhà với sắc mặt không mấy vui. Dì Trương bước đến đỡ lấy chiếc cặp từ tay anh lên tiếng hỏi.
“Thiếu gia cậu đã ăn gì chưa? Tôi hâm thức ăn cho cậu.”
“Tôi không đói, thiếu phu nhân đã ăn tối chưa? Hôm nay cô ấy thế nào?”
“Thiếu phu nhân đợi cậu cả buổi tối, tôi nói mãi cô ấy mới chịu ăn. Cô ấy vừa về phòng được một lúc.”
“Cô ấy chờ tôi sao?”
Sắc mặt khó tin của Lục Tử Khâm nhìn dì Trương đầy vẻ nghi ngờ. Nhận được cái gật đầu của bà anh vui vẻ ra mặt, sáng nay còn hùng hổ đá mình khỏi phòng, bây giờ lại chờ mình về dùng cơm tối. Hóa ra cũng biết quan tâm mình cơ đấy! Nhóc con, coi như em chưa đến nỗi tuyệt tình.
“Tôi hơi mệt muốn nghĩ ngơi, dì cũng đi nghĩ sớm đi.”
Bước vội lên tầng đến trước cửa phòng Tiểu Vy, đưa tay lên muốn gõ cửa phòng cô nhưng anh đã khựng lại.
“Lỡ như cô ấy hỏi mình tìm cô ấy làm gì thì nên nói thế nào đây?”
Lòng tự trọng của anh mách bảo anh không được làm như thế. Sáng nay cô ấy đã chẳng chút tình nghĩa đá anh ra khỏi phòng, bây giờ nếu mình đi nói chuyện với cô ấy trước chẳng phải mất mặt lắm sao?
Nghĩ thế, Lục Tử Khâm lại giận dỗi bước về phòng mình. Nhưng cửa còn chưa kịp mở anh lại suy nghĩ khác.
“Biết đâu cô ấy đã biết sai nên cố tình chờ mình cả buổi tối để xin lỗi thì sao? Đúng thế, chắc chắn là cảm thấy bản thân mình có lỗi nên mới cố tình đợi mình. Bây giờ mình đến phòng cô ấy là vì mình rộng lượng cho cô ấy cơ hội xin lỗi mình thôi.”
Nghĩ thế, anh trở lại phòng của Tiểu Vy đưa tay lên gõ cửa, đợi mãi chẳng nghe thấy cô trả lời. Trong lòng có chút lo lắng anh đưa tay mở cửa bước vào. Dưới ánh sáng đèn ngủ mờ ảo Lý Tiểu Vy đang ngon giấc trên chiếc giường của mình. Không hiểu sao khi nhìn thấy cô cơn giận lúc sáng của anh cũng biến đi đâu mất, cảm giác trong lòng anh bây giờ chỉ cảm thấy bình yên mà thôi.
Nhẹ ngồi xuống cạnh bên cô, nhìn vào gương mặt xinh đẹp thanh thuần của cô anh khẽ mỉm cười nói.
“Người thì nhỏ nhắn mà sức lực không thua siêu nhân, đá tôi đến bây giờ vẫn còn đau ê ẩm cô có biết không? Dù là vợ chồng hờ cô cũng không thể tuyệt tình như vậy chứ!”
Bàn tay anh vươn ra muốn chạm vào mặt cô, nhưng nhớ đến cú ngã sáng nay anh lại thu tay về. Nhìn cô một lúc anh đứng dậy trở về phòng, cánh cửa vừa đóng lại Lý Tiểu Vy cũng từ từ mở mắt ra. Cô đưa mắt nhìn về phía cửa với ánh mắt có chút áy náy. Có phải sáng nay cô đã hơi quá đáng rồi không? Dù sao cũng là cô kéo người ta lên giường, rồi cũng cô đá người ta xuống giường, vậy mà còn lớn giọng thách thức người ta. May mà anh ta không mách mẹ, anh ta mà mách thì chắc chắn cô đã bị phạt quỳ mất rồi. Phải làm gì để chuộc lại lỗi của mình đây?
Trằn trọc mãi không sao ngủ được, Tiểu Vy lục tìm trong ngăn kéo lấy ra một chai dầu xoa bóp mẹ cô cho cô. Lấy hết can đảm cô bước đến phòng Lục Tử Khâm gõ cửa.
Lục Tử Khâm từ phòng tắm bước ra trên người chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm. Nghe tiếng gõ cửa anh vơ vội chiếc áo ngủ khoác lên rồi bước ra mở cửa.
Cánh cửa phòng mở ra Tiểu Vy nhìn thấy Lục Tử Khâm như thế thì hốt hoảng quay mặt đi, hai má cô cảm giác nóng bừng lên.
“Anh…sao anh lại không mặc quần áo hả?”
Lục Tử Khâm nhìn lại người mình, rõ ràng anh đang khoác chiếc áo ngủ chỉ là để lộ vùng bụng vì chưa kịp cài lại mà thôi. Sao lại nói là không mặc đồ chứ! Biết là cô ngượng nên anh cũng chìu lòng cô bước vào mặc bộ quần áo chỉnh tề rồi bước ra cửa nói.
“Cô có thể quay lại rồi.”
Tiểu Vy nghe anh nói thế vẫn nghi ngờ anh gạt mình, cô chầm chậm quay lại nhìn, thấy anh đã ăn mặc chỉnh tề liên quay mặt hẳn lại nói.
“Chuyện… chuyện lúc sáng, lưng anh còn đau không?”
“Cô nói thử xem!”
“Tôi…anh…anh cầm lấy mà dùng.”
Lục Tử Khâm nhíu mày nhìn thứ trong tay Tiểu Vy, ngước lên nhìn cô anh hỏi.
“Đây là thứ gì?”
“Là dầu xoa bóp, nó rất tốt đấy.”
“Tôi chưa dùng thứ này bao giờ.”
“Anh …anh cứ cầm lấy đi, tôi về phòng trước đây.”
Tiểu Vy dúi vào tay anh chai dầu rồi nhanh chân chạy về phòng mình. Anh nhìn theo cô rồi lại nhìn thứ trong tay mình, bất giác khóe môi lại cong lên vẻ thích thú.
“Cũng không đến nỗi vô lương tâm nhỉ!”