Chú Già Là Vị Hôn Phu

Chương 47: Chung giường





Nghe thấy tiếng Tiểu Vy đang gọi tên mình, Nhã Như tay chân rụng rời nhìn về phía Tiểu Vy. Trong lòng cô không ngừng kêu gào lẫn vang xin Tiểu Vy đừng bước về phía mình nữa, nhưng Tiểu Vy cứ thế nhắm hướng của Nhã Như mà bước đến.

Nhìn thấy Tiểu Vy, Vũ Ninh Phong nhận ra ngay. Đây chẳng phải là cô vợ hợp đồng của Lục Tử Khâm sao? Sao cô ấy có mặt ở đây! Chẳng lẽ hai người họ có quen biết sao?

“Nhã Như sao em lâu vậy?”

Ánh mắt Vũ Ninh Phong nhìn về phía Tiểu Vy rồi lại sang Nhã Như ngụ ý muốn hỏi mối quan hệ của hai người. Nhã Như vội vàng giải thích.

“Vũ tổng, thật ra người nhà của bạn tôi đã xuất viện sáng nay rồi, tôi bận lo làm thủ tục xuất viện nên về sau. Người này chỉ là người quen cũ tình cờ gặp thôi ạ.”

“Người quen cũ? Em đang nói gì thế?”

Tiểu Vy không hiểu Nhã Như đang nói vấn đề gì, sao lại nói cô là người quen cũ. Còn chưa kịp nói gì thêm Nhã Như đã nắm lấy tay cô nói.

“Chị chúng ta về thôi, ba mẹ đang đợi em ở nhà. Vũ tổng, hẹn gặp anh ngày mai tại công ty.”

Vừa nói dứt lời, Nhã Như vội kéo Tiểu Vy đi mà không đợi Vũ Ninh Phong nói thêm câu nào. Cô gái này sao lại vội vàng như vậy chứ!

Lên xe rời khỏi bệnh viện, Lục Nhã Như gió này mới dám quay đầu nhìn lại xem Vũ Ninh Phong có theo mình không, không nhìn thấy anh đâu cô lại thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thái độ kỳ lạ của Nhã Như, Tiểu Vy hiểu ngay vừa rồi cô em chồng này của cô có điều gì đó đang dấu diếm. Người lúc nãy là ai? Sao trông sắc mặt Nhã Như có vẻ căng thẳng khi nói chuyện với anh ta vậy nhỉ!

“Nhã Như, em đang làm gì mờ ám sao? Người đàn ông vừa rồi là ai thế?”

“Em… đâu có làm gì, anh ta là sếp của em thôi.”

“Chỉ là cấp trên sao em có vẻ căng thẳng khi nói chuyện với anh ta vậy? Còn nữa, sao lại nói chị là người quen cũ của em?”

“Chuyện này có hơi phức tạp, khi nào có thời gian em sẽ kể cho chị nghe. À còn nữa, chị tuyệt đối đừng nói lại chuyện hôm nay với anh trai em nha!”

Nhìn sắc mặt vang nài của Nhã Như, Tiểu Vy hiểu cô chắc hẳn có điều khó nói nên thôi không hỏi nữa. Cô nhẹ gật đầu nhìn Nhã Như nói.

“Nếu em không muốn nói thì chị không hỏi nữa. Nhưng lúc nào cần người tâm sự thì cứ đến tìm chị, chị sẵn sàng lắng nghe.”

“Cảm ơn chị dâu.”

Lục Nhã Như đưa Tiểu Vy trở về nhà, sắp xếp người làm lo chuyện ăn uống cho cô theo lời Tử Khâm xong Nhã Như cũng ra về. Một mình trong căn nhà rộng lớn Tiểu Vy lại thấy cô đơn, cô cầm điện thoại lên lướt xem một lúc, nhớ đến Tử Khâm cô lại bấm vào danh bạ, tần ngần khá lâu cô ấn nhắn tin cho anh. Dòng tin nhắn chỉ vỏn vẹn bốn chữ.

“Tôi về nhà rồi.”

Bên kia đầu dây khá lâu sau mới thấy tin nhắn phản hồi. Chỉ một chữ “Ừm”, sắc mặt Tiểu Vy bỗng trở nên không vui.

“Chỉ một chữ như vậy thôi sao? Người gì mà kiệm lời như vậy chứ!”

Chán nản cô ném điện thoại sang một bên, nằm im một lúc cô ngủ quên lúc nào không biết. Lục Tử Khâm trở về nhà khi trời đã tối hẳn, công việc hôm nay của anh khá bận nên không thể đến đón cô. Khi nhìn thấy tin nhắn của cô anh cũng đã nhắn tin trả lời cho cô, mặc dù trước đây anh chưa từng làm điều đó với bất kỳ ai.

Nhìn cô gái nhỏ yên giấc, trong lòng anh cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến. Đưa bàn tay nhẹ vén mấy sợi tóc vướng trên mặt cô, anh nhẹ cong môi cười một cách yêu chiều.

“Lúc em không xù lông cãi lại tôi, trông em rất đẹp đấy!”

Chợt cô gái nhỏ trở mình kéo tay anh xuống làm gối mà gối đầu lên làm Tử Khâm có chút ngạc nhiên. Anh nhẹ kéo tay mình ra, nhưng cô cứ nũng nịu giữ lấy, nhìn cô như thế anh cũng đành ngồi im để tay cho cô gối. Mệt mỏi anh cũng ngủ quên lúc nào không biết.

Sáng hôm sau, Tiểu Vy tỉnh giấc nhướng đôi mắt vẫn còn buồn ngủ của mình nhìn lên, gương mặt điển trai của Lục Tử Khâm đang kề sát bên mặt mình. Cứ ngỡ là mình ngủ mơ cô lại khép mắt lại.

Nhưng cô cảm giác được chiếc gối hôm nay sao cứ phập phồng lên, còn có cả nhịp tim đập đều đều. Cảm giác không đúng làm cô vội vàng mở mắt ra lần nữa. Lần này không thể là mơ được, cô đang gối đầu trên ngực Lục Tử Khâm, bàn tay cô còn vòng qua eo ôm lấy anh rất chặt.

Phút giây hoàn hồn cô liền bật dậy là toáng lên, co chân đạp thật mạnh vào người Lục Tử Khâm làm anh lăn cù rồi ngã xuống giường. Đang yên giấc vô duyên vô cớ bị đá xuống giường làm Tử Khâm tỉnh giấc, sắc mặt vô cùng khó coi anh ôm lấy cái lưng đau của mình hỏi.

“Cô đang làm cái gì vậy hả?”