Chú Già Là Vị Hôn Phu

Chương 4: Ép buộc xem mắt




Tiếng còi xe vang lên bên ngoài khu biệt thự, cánh cổng lớn vừa mở ra, chiếc xe sang trọng của Lục Tử Khâm chầm chậm tiến và bên trong. Cửa xe mở ra, Lục Tử Khâm xảy đôi chân dài bước xuống xe nhanh chóng bước vào trong. Quản gia Hà Trí Trung đứng trước cửa đón hắn cúi đầu cung kính.

"Thiếu gia, lão gia đang đợi cậu bên trong."

"Ba tôi đến bao lâu rồi?"

"Dạ khá lâu rồi ạ."

"Tôi biết rồi, chú đi nghỉ đi."

Chậm rãi bước vào nhà, nhìn thấy Lục Thiên Vũ vẫn đang ngồi trên sofa đợi mình. Lục Tử Khâm nhẹ hằn giọng lên tiếng.

"Ba đến tìm con có chuyện gì sao?"

Ánh mắt tức giận của Lục Thiên Vũ nhìn về phía Lục Tử Khâm, không kiềm chế được tức giận ông quát.

"Con còn hỏi ba tìm con có việc gì sao? Chẳng phải ba nói là hôm nay gác lại tất cả công việc đến nhà họ Lý để xem mắt à? Con không coi lời nói ba ra gì đúng không?"
"Ba à, con đã nói con không thích mối hôn sự này, ba đừng ép con nữa có được không?"

"Con còn chưa gặp người ta bao giờ, sao con có thể nói là không thích chứ?"

"Con không muốn đôi co với ba về chuyện này nữa. Nếu ba vẫn muốn đề cập đến chuyện này thì xin lỗi, con rất mệt không thể tiếp chuyện với ba được nữa."

Lục Tử Khâm quay lưng định bước đi liền nghe tiếng Lục Thiên Vũ quát lớn.

"Con đứng lại ngay cho ba! Con học ai thái độ nói chuyện với ba mình như vậy chứ?"

Lục Tử Khâm nhẹ thở dài rồi quay lưng lại, bước đến ngồi đối diện với ông hắn chậm rãi nói.

"Ba, con thật sự chưa muốn nghĩ đến việc kết hôn lúc này. Ba có thể thư thả cho con một thời gian nữa không?"

"Thư thả cho con??? Con có biết năm nay con đã bao nhiêu tuổi rồi không? Bằng tuổi con người ta đều đã lập gia đình thậm chí có cả con để ẩm bồng, còn con một mảnh tình vắt ắt vai cũng không có. Con nói xem ta thư thả cho con kiểu gì đây? Con bé Tiểu Vy vừa xinh đẹp lại hiểu chuyện, tìm đâu ra một người như thế mà con còn chần chừ nữa chứ? Con đừng quên ba của con còn nợ ơn cứu mạng của họ, nếu như năm đó không có chú Lý xuất hiện kịp thời, có lẽ là ba con đã không thể sống đến ngày hôm nay rồi."
"Nhưng chẳng lẽ không còn cách trả ơn nào khác ngoài việc phải lấy con gái của họ sao?"

"Đương nhiên là có nhiều cách để trả ơn, nhưng ba muốn con thực hiện lời hứa năm xưa. Thứ nhất là vì chữ tín, thứ hai là vì tình nghĩa hai gia đình. Ba biết hiện tại con không có tình cảm với Tiểu Vy, nhưng ba tin khi con tiếp xúc với con bé con sẽ thích. Ba đã già rồi không còn sống được bao lâu nữa, chẳng lẽ còn muốn ba mang theo lời hứa xuống mồ mà không thể thực hiện sao?"

Lục Tử Khâm khó xử quay mặt đi khẽ thở dài. Hắn không thích bất kỳ ai đặt hắn vào chuyện đã rồi như thế này, hứa hôn với một người đến mặt mũi cũng không biết càng làm hắn khó chịu hơn. Đã mất liên lạc mười mấy năm, tự dưng bây giờ lại xuất hiện làm gì cơ chứ! Rốt cuộc cô gái kia đã dùng cách gì mà khiến cho ba của hắn cứ bắt buộc hắn phải lấy cô ta bằng được như vậy chứ! Mới mười tám tuổi đầu mà cũng ghê gớm thật.
"Thôi được rồi, để con sắp xếp công việc. Khi nào sắp xếp được thời gian con sẽ đi gặp cô ta."

"Còn sắp xếp gì nữa chứ! Ngày mai con đến nhà gặp con bé đi, hôm nay con đã lỗi hẹn với họ rồi còn gì. Gác lại tất cả mọi việc ngày mai tới gặp con bé tìm hiểu ngay thôi."

"Ba, ngày mai con rất bận. Ba cũng biết công việc của con đâu thể nói bỏ ngang là bỏ được chứ!"

"Ba nói được là được. Lục thị là của ba, ba có thể cho cả tập đoàn nghỉ một ngày chỉ cần con đồng ý đến xem mắt thôi. Không có con thì vẫn còn có ba giải quyết, con lo cái gì? Cứ vậy đi, ba sẽ gọi điện cho bác Lý hẹn ngày mai con đến. Ba mệt rồi về nghỉ đây. Con chuẩn bị đi rồi ngày mai đi sớm."

Lục Thiên Vũ nói xong quay lưng ra về, không đợi Lục Tử Khâm nói thêm lời nào. Lục Tử Khâm bực tức ngã người lên ghế thở dài, càng nghĩ càng khó chịu anh buộc miệng nói.

"Muốn làm vợ tôi đến thế sao? Để tôi xem cô cao tay đến mức độ nào, bản lĩnh cỡ nào mà có thể khiến ba tôi vừa mắt cô như thế!"

...****************...

Ở một tỉnh nhỏ, Lý Tiểu Vy ngồi bên khung cửa sổ nhìn xa xâm trên bầu trời cao kia. Những vì sao đêm xinh đẹp đang đua nhau lấp lánh, cô ước gì cô cũng sẽ được giống như những ngôi sao kia, mãi mãi tỏa sáng trong bầu trời của riêng mình. Sẽ mãi là điểm tựa, là niềm tự hào của mẹ.

Nhìn con gái mình với nét thơ ngây chẳng vướng sự đời, Lưu Phương Hồng thầm nở nụ cười hạnh phúc. Chợt nhớ đến chuyện lúc sáng bà lại không cười nổi. Con gái bà trước giờ rất ngoan lại hiểu chuyện, chưa bao giờ làm bà phải lo lắng về điều gì. Hôn ước lần này đối với cô là một việc quá bất ngờ, con gái bà còn quá trẻ con. Bà sợ cô sẽ vì bà mà đồng ý vội thì sẽ khổ cho cô sau này. Nhưng nếu khuyên cô từ bỏ hôn sự thì cũng không được, bà thật sự rất khó nghĩ. Khẽ thở dài với những suy nghĩ, bà bước đến đặt tay vuốt nhẹ lên mái tóc đen mượt của cô vuốt ve hỏi.

"Sao vậy con, trễ vậy sao còn chưa ngủ?"

"Con không buồn ngủ, con muốn ngồi đây ngắm sao một lúc. Sao mẹ không ngủ sớm đi ạ."

"Mẹ cũng không ngủ được. Tiểu Vy, bác Lục vừa gọi điện báo ngày mai con trai bác ấy sẽ xuống gặp mặt con."

Nụ cười vui vẻ đang hiện hữu trên mặt cô nhanh chóng vụt tắt. Trông cô như trầm ngâm suy nghĩ rồi nhìn mẹ mình gượng cười nói.

"Anh ta muốn xuống thì cứ để anh ta xuống, trước sau gì cũng phải gặp mà mẹ. Con cũng muốn xem anh ta có già như con tưởng tượng không?"

"Tiểu Vy, mẹ muốn con suy nghĩ thật kỹ. Tuy là ba con đã lập ra hôn ước này, nhưng con cũng không được vì ba hay mẹ mà ép buộc bản thân mình lấy người mình không yêu. Nếu ngày mai gặp mặt mà con cảm thấy không hợp thì cứ từ chối biết không?"

"Mẹ đừng lo quá, con lớn từng này rồi, con sẽ tự biết việc gì nên và việc gì không nên. Con sẽ không để mẹ khó xử với gia đình bác Lục đâu."

"Mẹ không sợ khó xử, mẹ chỉ sợ con vội vã đồng ý bừa rồi không hạnh phúc thôi."

"Mẹ yên tâm đi. Con rất ưu tiên cho cái đẹp, nếu chú già đó không đáp ứng được cái đẹp trong mắt con thì con sẽ không đồng ý đâu."

Tiểu Vy vừa nói vừa đưa ánh mắt nghịch ngợm nhìn mẹ mình cười vui vẻ. Lưu Phương Hồng nhìn con gái mình như thế cũng không biết nói làm sao, chỉ biết cười rồi chỉ vào trán cô mắng yêu.

"Con bé này, người ta chọn chồng ai lại ưu tiên cái đẹp như con chứ! Với lại cậu ta cũng không đến mức gọi là chú già như con nói đâu. Được rồi ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá."

"Con biết rồi, mẹ về phòng đi ạ!"

Lưu Phương Hồng vừa rời khỏi, sắc mặt của Tiểu Vy lại ủ ê. Cô chống tay lên cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Rốt cuộc hắn ta trông ra sao nhỉ! Ngày mai phải làm sao đây? Chợt nhớ ra chuyện gì đó, Tiểu Vy cầm điện thoại lên. Bấm vào thư mục ảnh xem lại ảnh mình chụp lén lúc sáng. Cô mở rộng ảnh nhìn kỹ từng đường nét trên gương mặt Lục Tử Khâm rồi thầm nói.

"Nếu chú già kia mà soái được như chú thì đồng ý hôn sự này cũng không thiệt nhỉ!"