Nhìn thấy mặt cô đỏ bừng, Lục Tử Khâm không nghĩ nhiều đưa tay lên chạm vào trán cô hỏi.
“Cô bị sốt sao?”
Cảm nhận được nhiệt độ trên trán cô vẫn bình thường, anh lại hỏi.
“Không sốt, sao mặt cô lại đỏ như vậy?”
Sự tiếp xúc vô tình của Tử Khâm càng làm trái tim cô rộn ràng hơn, trái tim nhỏ bé như sắp nhảy khỏi lồng ngực vì hành động này. Cô nhanh chóng gạt tay anh ra lúng túng hỏi.
“Anh … Anh sang đây có việc gì sao?”
“Điện thoại của cô đâu?”
“Để làm gì?”
Nhìn thấy chiếc điện thoại Tiểu Vy đang để ở đầu giường, Tử Khâm không nói gì nghiêng người bước vào phòng cầm lấy điện thoại cô lên, lại là mật khẩu. Sắc mặt không vui anh đưa điện thoại cho cô hỏi.
“Mật khẩu là gì?”
“Anh hỏi để làm gì?”
“Tôi cần số điện thoại của cô, ở chung một nhà mà đến số điện thoại cũng không có, cô không thấy bất tiện sao?”
“Ồ.”
Nghe Tử Khâm nói cũng có lý, cô cầm lấy điện thoại của mình mở mật khẩu. Lục Tử Khâm chú ý nhìn sang thấy dãy số cô vừa bấm thì khẽ cười. Màn hình vừa được mở Tử Khâm liền cướp lấy điện thoại trong tay cô, hành động của anh làm cô giật mình nhưng cũng không để tâm. Anh nhanh chóng bấm số điện thoại của mình vào máy cô, chẳng những thế còn kết bạn với cô trên mạng xã hội. Vừa định trả lại điện thoại cho cô thì thấy tin nhắn của Tiêu Quốc Huy gửi đến, anh khẽ nhíu mày nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình.
“Em rảnh không? Có hứng thú đi dạo một chút không? Đang ở đâu gửi địa chỉ anh đón.”
Sắc mặt Lục Tử Khâm tối lại đến mức khó coi, Tiểu Vy không hề biết anh đang xem trộm tin nhắn của mình, chỉ thấy sắc mặt anh đột nhiên không vui cô hỏi.
“Anh sao vậy?”
Nhanh tay xóa đi tin nhắn của Quốc Huy, tiện thể hủy luôn kết bạn của cô và Quốc Huy rồi trả lại cô điện thoại anh nói.
“Sau này tôi có về trễ sẽ gọi cho cô biết để khỏi chờ cơm, cô cũng thế có cần gì thì gọi cho tôi biết chưa?”
“Tôi biết rồi.”
Sắc mặt không vui anh quay lưng rời khỏi phòng, Tiểu Vy bước theo anh ra để khóa cửa. Nhưng còn chưa đi được quá ba bước anh đột nhiên quay lại làm Tiểu Vy theo đà đâm thẳng vào lòng anh, Lục Tử Khâm có chút ngạc nhiên đứng yên không một hành động kháng cự nào. Trống ngực của cả hai cứ thế đập liên hồi, Tiểu Vy vội vã thụt lùi rời khỏi lòng ngực Tử Khâm, chân vướng vào nhau mất đà ngã ra sau. Bàn tay cô theo bản năng chụp lấy Tử Khâm để khỏi ngã, nhưng nào ngờ lực kéo của cô vô tình làm cả hai cùng ngã lên giường.
Môi chạm môi trong khoảnh khắc hai người ngã xuống giường, cả hai người chỉ biết tròn mắt nhìn nhau mà không có một động thái nào rời khỏi nhau. Giây phút hoàn hồn, Tiểu Vy vội đẩy Tử Khâm sang một bên ngồi bật dậy. Trái tim nhỏ bé của cô đập nhanh quá, cô sắp không thở nổi nữa rồi.
Lục Tử Khâm cũng vội ngồi dậy rời khỏi giường, đưa mắt nhìn Tiểu Vy một cách thiếu tự nhiên rồi nhanh chóng quay đi nói.
“Tôi… không cố ý. Cô … Có sao?”
“Không… Không sao. Tôi… tôi buồn ngủ rồi.”
“Vậy… tôi về phòng trước, cô nghỉ ngơi sớm đi!”
Lục Tử Khâm thấy cô không nói gì nữa cũng chậm rãi trở về phòng, còn Tiểu Vy thấy Tử Khâm vừa rời khỏi phòng thì liền vội vàng bước đến đóng cửa khóa lại. Cô đưa tay sờ lên ngực mình, trái tim vẫn đang đập liên hồi một cách nhanh hơn thường ngày. Cô làm sao thế này, chỉ một cái chạm môi vô tình thôi mà, có cần đập nhanh thế không! Khoan đã, chạm môi??? Nụ hôn đầu của mình!..
Lục Tử Khâm tâm trạng cũng không khác hơn Tiểu Vy là bao, anh trở về phòng mình ngồi thẫn thờ ra, đưa tay chạm vào môi mình nhớ đến nụ hôn vô tình kia mà cười một trong vô thức.
Sáng hôm sau, Lục Tử Khâm dậy rất sớm. Anh bước xuống nhà chuẩn bị bữa sáng cho hai người, loay hoay một lúc thì tất cả đã xong. Anh đưa ánh mắt nhìn lên tầng như trong đợi điều gì đó, chợt chiếc điện thoại trên bàn run lên, nhìn thấy Uông Tử Dương gọi đến, anh tháo tạp dề xuống cầm điện thoại lên nghe máy.
“Tôi nghe đây!”
“Tổng giám đốc, tôi gọi nhắc anh hôm nay chúng ta có cuộc họp quan trọng lúc tám giờ ba mươi phút.”
Lục Tử Khâm đưa tay lên nhìn vào đồng hồ, bảy giờ rồi, sao nhóc con này còn chưa xuống ăn sáng nhỉ?
“Lục tổng, anh còn đó không ạ?”
“Tôi nhớ rồi, cậu cứ chuẩn bị đi tôi sẽ đến ngay.”
“Vâng.”
Lục Tử Khâm tắt máy lại đưa mắt nhìn lên tầng rồi lại nhìn xuống bàn thức ăn, anh bước lên tầng lấy cặp đi làm rồi dừng lại trước cửa phòng cô. Đứng tần ngần khá lâu anh đưa tay lên định gọi cửa phòng cô, nhưng trong đầu cứ mãi đấu tranh tâm lý nên thôi.
Tiếng xe anh vừa rời khỏi cổng thì Tiểu Vy cũng chầm chậm mở cửa phòng ra len lén nhìn xuống dưới. Như chắc chắn rằng anh đã rời khỏi nhà, cô vội vã bước xuống nhà tìm gì đó lót dạ. Dừng lại trước bàn ăn, Tiểu Vy khá ngạc nhiên khi thấy bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng. Cô nhìn quanh xác nhận lại lần nữa là chỉ có mình cởi ở nhà, rồi quay lại bước vào bàn nếm thử thức ăn trên bàn. Đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên nọ, Tiểu Vy nhìn bữa sáng khẽ lầm bầm.
“Ngon thật đấy! Anh ta cũng biết nấu ăn sao?”