Chú Già Là Vị Hôn Phu

Chương 27: Đụng trúng người không nên đụng




Vũ Ninh Phong tức giận cầm tách cà phê bước ra văn phòng trợ lý tìm Nhã Như, nhưng đến nơi chẳng thấy người đâu, gọi điện thoại thì lại thuê bao không liên lạc được. Tức mình anh trở về phòng mình đập bàn một cái rõ mạnh mắng.

“Lục Nhã Như cô giỏi lắm, dám cả gan chơi khăm tôi sao? Tôi sẽ cho cô biết cảm giác bị hành ra bã là thế nào.”

Đang bực mình đến mức phát hỏa thì Lục Tử Khâm gọi đến. Cố dằn cơn tức giận trong người lại anh dịu giọng nghe máy.

“Tôi nghe đây.”

“Có bận không, đi uống vài ly đi!”

“Được, tôi cũng đang bực mình đây. Hẹn chỗ cũ đi.”

“Được.”

Quán bar lớn nhất thành phố, ba vị tam gia ngồi trong phòng VIP cùng nhau uống rượu. Cả ba người chỉ mỗi Phó Cẩn Dân là tươi tắn vui vẻ, còn hai người còn lại sắc mặt cứ như ai ăn hết của vậy. Phó Cẩn Dân thắc mắc lên tiếng.
“Hai cậu gọi tôi ra đây để nhìn hai cậu cau mày nhăn mặt sao? Lại có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì, chỉ là thấy không vui nên rủ các cậu đi uống cho khuây khỏa thôi.” Tử Khâm lên tiếng.

“Còn cậu, ai chọc giận cậu sao?”

“Chuyện công việc thôi, gặp phải cô nhân viên chỉ giỏi làm hỏng chuyện.”

“Thú vị như vậy sao? Ai lại dám làm phật ý Vũ tổng của chúng ta vậy? Đúng là không có tương lai rồi. Này có cần tôi giúp cậu giải quyết cô ta không?” Phó Cẩn Dân phấn khích hỏi.

“Không cần, cậu có thể làm gì ngoài chuyện lên giường xong rồi đá chứ!”

“Như thế cũng là cách dạy dỗ mà, cậu không đồng ý có phải cũng thích cô nhân viên kia rồi không?”

Vũ Ninh Phong nghe Phó Cẩn Dân nói thế thì phì cười, anh còn đang muốn lột da rút gân cô cho hả dạ ấy chứ! Thích một người chỉ biết làm hỏng chuyện như cô ta chắc anh bị điên mất.
Nhìn thái độ cười mỉa của Ninh Phong, Lục Tử Khâm cũng không lạ gì. Bởi ánh bạn của anh tuy là tính tình dễ ở hơn anh nhưng cũng chưa từng thích bất kỳ cô gái nào. Vã lại anh bạn này lại rất quy tắc, làm trái ý cậu ta xem như là tự dọn đường rời khỏi công ty chứ đừng nói là thích.

“Nếu không được việc thì cứ đuổi việc thôi, để lại làm gì cho chướng mắt.”

“Nếu chỉ đuổi việc thì dễ dãi cho cô ta quá. Không hành cô ta ra bã mình không hả giận được. Cô vợ nhỏ của cậu thế nào rồi, đã dọn đến nhà cậu chưa?”

“Vẫn chưa.”

Lục Tử Khâm trả lời Ninh Phong rồi thở dài một tiếng. Nhắc đến cô anh lại cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc hôm đó cô ấy bị làm sao mà suốt một ngày đến nhìn mặt anh cũng không. Mặt mày thì cau có, đúng là không có gì khó hiểu bằng phụ nữ.
“Sao trông cậu cứ thừ người ra khi nhắc đến cô vợ nhỏ của cậu vậy? Hay là có cảm tình với người ta rồi?”

Nghe Cẫn Dân chế giễu, Lục Tử Khâm khẽ bĩu môi nói.

“Tôi mà thèm có cảm tình với cô ta! Khi nào mặt trời mọc ở đằng tây thì chuyện đó mới thành sự thật đấy.”

“Hai cậu ai cũng cứng miệng ghê nhỉ! Tôi cũng sẽ chống mắt chờ xem, các cậu tự vã mặt đau như thế nào.”

…****************…

Lục Nhã Như đứng lấp ló trước cửa văn phòng của Vũ Ninh Phong, trên tay cầm theo tờ đơn xin nghỉ phép bởi ngày mai là ngày đính hôn của anh cô. Không biết ông chủ khó ở này có đồng ý cho cô nghỉ phép không?

Đang loay hoay nữa muốn bước vào nữa chẳng dám, nên cô cứ đi đi lại lại trước cửa. Đến lúc cô đủ can đảm đẩy cánh cửa lớn kia, cũng là lúc Vũ Ninh Phong bước ra. Cánh cửa vô tình được đẩy mạnh vào đυ.ng trúng vào trán làm Vũ Ninh Phong, Lục Nhã Như há hốc mồm hoảng hốt. Sao lại đúng lúc như vậy chứ! Vũ Ninh Phong đau điếng ôm trán vì cú va dập khá mạnh, Lục Nhã Như luống cuống tay chân bước đến lắp bắp hỏi.

“Vũ tổng, anh… anh không sao chứ?”

“Cô làm trò gì vậy hả? Cô không biết trước khi vào phòng phải gõ cửa à?”

“Tôi… tôi xin lỗi, tại tôi vô ý quá. Để… để tôi kiểm tra vết thương cho anh.”

“Không cần, cô tránh ra cho tôi!”

“Tôi đang biết sai và sửa sai của mình mà, anh lấy tay ra cho tôi xem nào.”

Lục Nhã Như cố chấp kéo tay Vũ Ninh Phong xuống, trên trán hiện rõ một vết đỏ có chút xưng. Lục Nhã Như sắc mặt có chút hoảng nói.

“Chết rồi, anh qua đây ngồi xuống tôi sơ cứu vết thương cho anh.”

Không đợi được Ninh Phong đồng ý, Nhã Như nắm lấy tay anh kéo đến sofa ngồi xuống rồi nhanh nhẹn đi lấy hộp thuốc sơ cứu vết thương. Nhã Như có chút vội vàng khi chạm vào vết thương làm Ninh Phong khó chịu quát.

“Này, cô không biết nhẹ tay chút sao?”

“Xin lỗi xin lỗi, tôi sẽ nhẹ tay. Anh chịu khó chút nhé!”

Nhã Như chậm rãi xử lý vết thương cho anh, từng động tác vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí cô còn kề mặt vào nhẹ thổi vào vết thương trên trán làm Ninh Phong bỗng chốc ngây người. Khoảng cách gần anh nhìn rõ hơn được gương mặt của Nhã Như, cô quả là một cô gái rất xinh đẹp. Nhưng đường nét trên mặt cô sao hắn cứ thấy quen quen, giống như từng gặp cô ở đâu rồi vậy.

Lục Nhã Như xử lý xong vết thương quay xuống nhìn anh, phát hiện ánh mắt anh nhìn mình không động làm cô phản ứng lùi ra xa nói.

“Vũ tổng, tôi làm xong rồi.”