Nghe An Hạ hỏi, Tiêu Quốc Huy đưa ánh mắt nhu tình nhìn về phía Tiểu Vy. Đúng là không cần giới thiệu vì hai người cũng có thể nói là khá thân thiết, lúc Quốc Huy chưa lên thành phố học thì hầu như ngày nào anh cũng đến nhà trò chuyện cùng Tiểu Vy như một thói quen. Ngày nào không đến anh cảm giác như thiếu vắng thứ gì đó rất quan trọng vậy, đặc biệt là từ khi xa nhà. Không ngày nào anh không nghĩ và nhớ về cô.
Nhìn ánh mắt anh dành cho Tiểu Vy, cả nhóm cũng đủ hiểu anh đã dành một tình cảm rất đặc biệt dành cho cô. Chỉ có Tiểu Vy là ngây thơ nghĩ rằng anh cũng xem cô là em gái như An Hạ mà thôi. Thấy anh mình cứ im lặng nhìn Tiểu Vy, An Hạ lên tiếng hỏi.
“Anh họ, sao anh biết bọn em ở đây mà đến vậy?”
“Anh ghé qua nhà, nghe thím nói là em đến trường xem kết quả thi nên anh đến đây luôn. Thế nào, kết quả của các em tốt chứ?”
“Dạ tốt ạ, quá tốt luôn là đằng khác.”
“À đúng rồi Tiểu Vy, cậu chọn quản trị kinh doanh đúng không? Anh mình cũng thế này, có cùng trường không?”
“Mình cũng không biết nữa, anh Quốc Huy học trường nào thế ạ?”
“Anh học ở đại học thành phố, khối A quản trị kinh doanh. Còn em?”
“Dạ em cũng học ở đó nhưng em chọn khối C ạ.”
“Vậy sắp thành đàn em cùng trường rồi. Anh rất mong chờ đấy, khi nào lên trên ấy có cần giúp đỡ gì thì bảo anh nhé!”
“Nhất định rồi ạ.”
Sau buổi chia tay, Tiêu Quốc Huy đưa Tiểu Vy trở về nhà. Cả hai cứ mãi trò chuyện với nhau, con đường dài như ngắn lại. Đến trước cổng nhà, Tiểu Vy quay lại nhìn Quốc Huy tươi cười hỏi.
“Anh có muốn vào nhà một lúc không?”
“Anh thấy dường như nhà em có khách ghé thăm, vào không tiện. Khi khác anh đến chào hỏi bác sau vậy.”
Nghe Tiêu Quốc Huy nói Tiểu Vy mới đưa mắt nhìn vào bên trong, kia không phải xe của Lục Tử Khâm sao? Anh ta đến đây có việc gì thế? Đã hơn mười ngày kể từ ngày anh ta đưa gia đình đến bàn chuyện hôn nhân, sau khi về thì anh ta cũng biệt tăm biệt dạng. Hôm nay ngọn gió nào thổi anh ta đến vậy.
“Anh về nhé! Khi khác lại đến thăm em và bác gái sau.”
“Vâng ạ.”
Đợi khi Tiêu Quốc Huy đi khỏi, Tiểu Vy mới thư thả bước vào trong. Đập vào mắt Tiểu Vy là gương mặt lạnh băng đến cực độ của Lục Tử Khâm, cùng ánh mắt như muốn gϊếŧ người của anh đang nhìn về phía cô. Tiểu Vy không hiểu ánh mắt anh như thế là ý gì, cô ngồi xuống ghế nhìn anh vô tư hỏi.
“Anh tới đây làm gì?”
“Cậu ta là ai vậy? Nhìn dáng vẻ thân thiết quá nhỉ?”
“Thân thiết! Cũng có thể nói là như vậy.”
Nghe câu trả lời vô tư của Tiểu Vy, Lục Tử Khâm như muốn tức điên lên nhìn về phía Tiểu Vy đầy nghiêm túc hỏi.
“Tôi không muốn xen vào cuộc sống riêng tư của cô, nhưng tôi muốn nhắc nhở cô, cô đừng quên trên danh nghĩa cô là vợ sắp cưới của tôi. Cho nên cô có muốn yêu đương nhăn nhít với ai thì cũng phải đợi đến khi hết hạn hợp đồng, nếu cô không tuân thủ thì cô cứ chuẩn bị tiền mà bồi thường hợp đồng đi.”
Nghe lời nhắc nhở của Lục Tử Khâm, Lý Tiểu Vy cảm thấy vô cùng khó hiểu. Cái gì mà yêu đương nhăn nhít chứ! Anh ta đang nghĩ đi đâu vậy?
“Này anh đang nói linh tinh gì đấy? Ai yêu đương nhăn nhít?”
“Vậy cậu trai trẻ đó là gì của cô? Không phải tình nhân thì là gì?”
“Anh ấy là…”
Đang định giải thích mối quan hệ giữa mình và Tiêu Quốc Huy nhưng Tiểu Vy đã khựng lại. Anh ta hỏi như vậy là ý gì? Chẳng lẽ… Anh ta đang ghen sao? Không thể nào, giữa mình và anh ta chỉ là quan hệ hợp đồng, sao có thể ghen được nhỉ. Nhưng thái độ anh ta rào trước đón sau như thế không ghen thì là gì?
“Sao hả? Không trả lời được sao?”
Tiểu Vy chầm chậm đứng lên đi về phía anh, ánh mắt đầy ý cười nhìn anh hỏi.
“Anh … đang ghen sao?”
Câu hỏi của Tiểu Vy làm Lục Tử Khâm rơi vào im lặng. Ghen sao? Tại sao anh phải ghen chứ! Lục Tử Khâm đứng lên dõng dạc nhìn cô nói.
“Cô cũng tự luyến quá nhỉ? Tại sao tôi phải ghen! Chẳng qua tôi không muốn cô làm xấu mặt Lục gia chúng tôi, cô nên biết bản thân bây giờ là vợ hứa hôn của Lục Tử Khâm tôi. Mọi cử chỉ hành động của cô đều ảnh hưởng đến tôi, cho nên nếu cô cơ muốn yêu đương với ai thì vui lòng đợi đến hết hợp đồng.”
“Ồ… Vậy sao? Cứ cho là tôi tự luyến đi! Tôi cũng muốn nhắc cho anh nhớ, điều khoản hợp đồng có ghi rõ là không được xen vào cuộc sống riêng tư của đối phương chứ không hề có điều khoản nào như anh nói cả. Thế nên cảm phiền nhé tôi không có nghĩa vụ phải nghe lời anh.”
“Cô…”
“Tôi thế nào? Rốt cuộc anh đến đây có chuyện gì?”
Lục Tử Khâm cố gắng nhịn cơn giận vào lòng, hai tay cho vào túi quần vừa bước ra cửa vừa nói.
“Cô đi với tôi một chút!”
“Đi với anh? Nhưng mà đi đâu mới được?”
“Sao cô phiền thế! Bảo đi thì cứ đi hỏi làm gì? Sợ tôi đem đi bán sao?”
“Tôi không đi! Anh không nói rõ là đi đâu thì đừng hòng tôi đi.”
“Thật sự không đi?”
“Không.”
Không một động tác thừa, Lục Tử Khâm quay lại vác cô lên vai đi ra khỏi nhà trước sự ngỡ ngàng của Tiểu Vy. Cô hoảng hốt vừa đánh vào người anh miệng vừa mắng.
“Tên biếи ŧɦái này anh có bỏ tôi xuống ngay không? Tôi la lên đấy! Lục Tử Khâm…”