Phiên tòa xét xử được mở ra. Thẩm Quân Dao được nhân viên cảnh sát đưa ra trước vành móng ngựa với gương mặt tiều tụy hốc hác sau hơn hai tháng bị hành hạ.
Trước vành móng ngựa cô bị tuyên án về tội chủ mưu cưỡng hiếp có tổ chức. Tuy là hành vi cưỡng bức không thành, nhưng đã gây ảnh hưởng đến sức khỏe cũng như tinh thần của người bị hại. Cô và đồng bọn bị tuyên án mười lăm năm tù.
Thẩm Quân Dao tuyệt vọng gục xuống khi nghe tòa tuyên án. Cô sai rồi, cô đã biết sai rồi. Bây giờ cô biết hối hận thì cũng đã quá muộn màng. Từng giọt nước mắt cô lăn xuống nhưng không nhận được bất cứ sự đồng cảm nào của những người tham dự phiên tòa. Bởi hành vi của cô quá độc ác khi muốn hủy hoại đời người khác vì tư thù cá nhân.
Phiên tòa kết thúc, Thẩm Quân Dao cùng đồng bọn được đưa đi. Ánh mắt cô vẫn ngoáy nhìn về phía Tiểu Vy và Nhược Hân, một lời xin lỗi muốn nói ra nhưng cô không sao thốt được. Mười lăm năm để trả giá cho một sự ngu ngốc quá đắt, cô thật sự sai rồi.
…****************…
Hôn lễ của Lục Tử Khâm và Tiểu Vy được tổ chức cùng một ngày với Vũ Ninh Phong và Lục Nhã Như. Trong khi ngày tết Lục Tử Khâm bận về quê nhà thưa chuyện với mẹ vợ, thì Vũ Ninh Phong cùng gia đình cũng mang trầu cau đến hỏi cưới Nhã Như.
Cả hai hôn lễ được tổ chức cùng một ngày tại lễ đường. Cả hai cô dâu ai nấy cũng đều có một nét đẹp riêng khiến cho chú rể của mình nhìn đến say đắm.
Sau khi cha xứ tuyên bố hai người là vợ chồng, cả hai cặp vợ chồng liền trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào nồng cháy trước tràn vỗ tay của đông đảo khách quan. Màn tung hoa cưới lúc nào cũng là giờ phút mong chờ nhất của các cặp đôi đến dự lễ cưới. Phó Cẩn Dân kề sát vào tai Tống Lệ Nhi nói khẽ.
“Nếu anh bắt được hòa cưới, chúng ta sẽ là người tiếp theo kết hôn trong năm nay nhé!”
“Phải xem anh có may mắn đón được hòa không đã.”
“Em yên tâm, có đến tận hai bó hoa cưới, chẳng lẽ anh không đón được bó hoa nào sao?”
Phó Cẩn Dân tự tin bước vào xếp hàng để đón hoa cưới, Tiêu Quốc Huy cũng tham gia theo phong trào. Hai bó hoa cưới được tung ra, chẳng những Phó Cẩn Dân đón được hoa cưới mà ngay cả Tiêu Quốc Huy cũng được. Hai chàng trai ôm bó hoa đến trước mặt bạn gái mình. Phó Cẩn Dân lấy từ trong túi áo chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị sẵn khụy gối xuống trước mặt Tống Lệ Nhi nói.
“Lệ Nhi, lấy anh nhé!”
Trước sự vỗ tay cổ vũ của mọi người, Tống Lệ Nhi vui vẻ gật đầu đồng ý. Đeo chiếc nhẫn vào tay Lệ Nhi, Phó Cẩn Dân trao cho cô một nụ hôn thật ngọt ngào. Lục Nhược Hân thấy thế liền quay sang Tiêu Quốc Huy nói.
“Anh cũng nhận được hoa mà không định cầu hôn em sao?”
"Đương nhiên là có, hoa cưới đã bắt được rồi sao anh lại để tuột mất cơ hội chứ! "
Đưa bó hoa cưới cùng chiếc nhẫn trong tay cho Nhược Hân anh hỏi.
“Em có đồng ý lấy anh không?”
Nhược Hân vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy anh cũng chuẩn bị cả nhẫn, cô nhìn anh hỏi.
“Anh chuẩn bị cả nhẫn sao? Lỡ như anh không bắt được hoa thì sao?”
“Anh vẫn sẽ cầu hôn em. Chúng ta tìm hiểu bấy nhiêu đó đủ rồi, hiểu nhiều quá em lại đổi ý không muốn lấy anh nữa thì sao?”
“Sao có thể chứ! Em đương nhiên là đồng ý rồi.”
Một tràn vỗ tay thật lớn của toàn thể khách quan khi thấy các cặp đôi ai nấy cũng đều hạnh phúc bên nhau. Vậy là ai nấy đều hạnh phúc, kẻ xấu cũng đã được trừng trị. Một cái kết cho tình yêu viên mãn, mở ra cuộc hôn nhân hạnh phúc.